Chương 1258: Thăng cấp (8)
Chương 1258: Thăng cấp (8)Chương 1258: Thăng cấp (8)
Phương Tri Hành bay về phía sông dài, dần dần tới gần.
Rất nhanh, cậu lần nữa nhìn thấy rõ ràng, thứ chảy trong dòng sông năm tháng không phải là nước, mà là từng sợi chỉ mảnh.
Sợi chỉ thời gian!
Mỗi một sợi chỉ thời gian đều độc lập, mỗi người đều có một sợi. Phương Tri Hành vươn tay vào dòng sông, bắt được sợi chỉ thời gian thuộc về cậu.
Nhìn phía sau, sợi chỉ thời gian ghi chép đủ loại quá khứ, rõ ràng sáng tỏ.
Nhìn phía trước...
Sợi chỉ thời gian cũng một mảnh mơ hồ giống như sương mù, mơ hồ bất định, chưa định hình.
Điều này đại biểu cho tính không xác định của tương lai.
Trong lòng Phương Tri Hành có cảm giác, bắt lấy sợi chỉ thời gian của mình dùng tay tuốt mạnh về phía trước.
Âm!
Sương mù phía trước tản đi, bị cưỡng ép đè thành một đường thẳng.
Khoảnh khắc sau đó, Phương Tri Hành tỉnh táo lại.
[Pháp Thiên Tượng Địa: Huyết Hoàng]
[Thần thông huyết: Kim Sắc Huyết Hà (LV9, dạng phát triển)] [Thần thông huyết: Vương Huyết Bá Lực + Độc Phu Chi Tâm + Ma Huyết Ấn + Nghịch Lân Cuồng Giáp = Long Huyết Huyền Hoàng (LV9)]
[Thần thông huyết chưa biết: tam nhãn chưa hoàn thành lột xác, đang xử lý...]
Két két két ~
Phương Tri Hành đứng lên, trong cơ thể truyền ra từng tiếng vang kỳ dị, vừa nghe giống như các đốt xương ngón tay rung động phát ra.
Nhưng thật ra không phải.
Đó là âm thanh máu trong cơ thể cậu tuôn trào, mạnh như hổ, to lớn như rồng!
“Hửm”” Tế Cầu nằm bò ở cửa hộ pháp, lỗ tai giật giật, nó chợt đứng lên, ngẩng đầu nhìn lại.
Giờ khắc này từ trên người Phương Tri Hành tản mát ra một cảm giác áp bách khó hiểu, hàn ý thấu xương, không thể miêu tả bằng lời.
Tế Cẩu cảm giác giống như máu trong cơ thể mình đang đọng lại, hoàn toàn không chảy nữa.
Sau đó, Tế Cẩu không thể khống chế trở nên run rẩy, tứ chỉ như nhũn ra, đứng không vững.
“Đậu xanhl”
Lông tơ Tế Cấu dựng thẳng, ngạc nhiên nói: “Mày làm sao vậy?!” Phương Tri Hành nhìn toàn thân trên dưới, thản nhiên cười nói: “Hiện tại tao cảm giác cực kỳ ổn, ổn như chưa từng được ổn.” Tế Cẩu kêu lên: “Tao không ổn! Dáng vẻ bây giờ của mày đáng sợ lắm đó!” Phương Tri Hành cười nói: “Cái này gọi là áp chế huyết mạch, chứng tỏ máu của tao cao cấp hơn khiến mày sinh ra sợ hãi bản năng, giống như gặp phải thiên địch.”
Tế Cầu khó có thể tin: “Nhưng tao là huyết mạch cấp 91”
Phương Tri Hành khinh thường nói: “Máu chó cấp 9 thôi, căn bản không thể đánh đồng với hoàng huyết trong cơ thể tao.”
Nói xong, cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh máu trong cơ thể.
Trong nháy mắt, Phương Tri Hành trở nên bình thường, giản dị tự nhiên. Tế Cẩu như được đại xá, toàn thân thả lỏng, rốt cục có thể hô hấp.
Nó không khỏi cảm thán nói: “Xem ra, lần này mày thăng cấp, thu hoạch vô cùng lớn nha.”
Phương Tri Hành đáp: “Tao đã hiểu rõ chân lý của Pháp Thiên Tượng Địa.”
Tế Cẩu tò mò nói: “Chân lý gì?” Phương Tri Hành đáp: “Nói đơn giản một chút đó là tao sửa số mệnh của mình, đặt trước kết quả, cho nên tao đã nhìn thấy tao của tương lai!” Tế Cẩu hoàn toàn nghe không hiểu. Dù sao nó chưa từng gặp “Trảm Mệnh kiếm” cũng chưa từng chứng kiến năng lực thần kỳ sau khi Phật Thánh chặt đứt số mệnh. “Mé, vãi cả nói đơn giản một chút..."
Tế Cẩu hoàn toàn cạn lời.
“Mày nghe không hiểu à?”
Phương Tri Hành nhìn mặt mà nói chuyện, phát hiện vẻ mặt của Tế Cẩu mơ màng như nghe thiên thư vậy. Cậu không kìm được mà cười nói: “Nói cho mày biết, ví dụ bây giờ tao phi thăng đến tầng thứ ba, vậy tu vi của tao có lẽ sẽ vượt qua ngưỡng cửa của “Túc Mệnh cảnh, có thể dựa đoán được tương lai của mình trong thời gian ngắn.”
“Niết Bàn cảnh là tu quá khứ.” “Luân Hồi cảnh là tu hiện tại.” “Túc Mệnh cảnh là tu tương lai!” “Niết bàn trọng sinh ở quá khứ, luân hồi chuyển thế ở kiếp này, số mệnh chuyển ngoặc ở tương lai!”
“Con người chỉ có thể nhìn lại quá khứ, sống ở hiện tại, đồng thời cố gắng thay đổi tương lai!”
Tế Cẩu nghe xong lời này thì càng không rõ, nghe hiểu lại giống như không hiểu gì cả, sâu hiểm khó dò. Một lúc lâu sau, Tế Cẩu lại cảm thấy không sao cả.
Dù sao nó cũng là dị thú, dựa vào sức mạnh huyết mạch đã có thể ăn sạch tất cả, không cần phải biết những thứ mơ hồ đó làm gì.
Chỉ chốc lát, một người một chó đi ra khỏi nơi bế quan. “Hây, xem như ngươi đã xuất quan rồi...”
Bát Hầu chạy lên đón, trên mặt còn tràn ngập oán giận.
Bảy ngày này, thế lực khắp nơi toàn lực truy nã Phương Tri Hành.
Điều không may là bảy ngày trước có người từng nhìn thấy một luồng sáng đỏ chạy như bay trên bầu trời, mơ hồ đáp xuống trong thành Bát Hầu.
Trong lúc nhất thời, lượng lớn thợ săn tiền thưởng chen chúc đến, dạo bốn phía trong thành, gây ra không ít hôn loạn.
Ngay cả Cổ Hoàng cũng quan tâm đến thành lớn này, liên tục dặn dò Bát Hầu phải nghiêm khắc loại bỏ. Đối với việc này, Bát Hầu không thể không lừa trên gạt dưới, lá mặt lá trái, có thể tưởng tượng được áp lực mà trong lòng phải chịu.