Chương 1271: Huyết Hoàng (2)
Chương 1271: Huyết Hoàng (2)Chương 1271: Huyết Hoàng (2)
“Tại sao hắn cự tượng hóa bản thân lại mạnh mẽ đến vậy?”
Ba hộ pháp Thanh Long đột nhiên nghĩ đến tin đồn nào đó.
Sư phụ của Nhân Hoàng là Khoa Phụ, mà Khoa Phụ đã dùng hình thái của bản thân tiến hành cự tượng hóa.
Sự mạnh mẽ của Khoa Phụ đã sớm trở thành truyền thuyết thần thoại, khó phân biệt thật giả, rất nhiều người đều tỏ vẻ nghỉ vấn.
Tuyệt đối không ngời
“Lẽ nào Phương Tri Hành là Khoa Phụ thứ hai?”
Ba hộ pháp Thanh Long nhìn nhau, trong lòng đầu hiện lên vẻ sợ hãi lớn lao. Bọn họ muốn chạy trốn!
Cạch cạch cạch!
Đúng lúc này, mười hai ngọn núi băng nứt toác.
Tế Cẩu chấn nát núi băng, thoát ra ngoài.
“Đi chết hết cho Cẩu gia!”
Tế Cẩu phát điên, đầu tiên là tà độc ôn dịch, sau đó là núi băng kết đông, nhiều lần kinh ngạc khiến nó trở nên cuồng loạn.
Ba hộ pháp Thanh Long thấy thế thì không chần chờ, ai nấy đầu lựa chọn một phương hướng, chạy trốn như nổi điên vậy.
“Các ngươi trốn cái rắm, không biết Cầu gia ngươi biết Vô Hạn Truy Tung' à?”
Mười hai Tế Cẩu cười nhạt, lập tức chia làm ba nhóm, bốn con chó đuổi theo một người.
Nhân Hoàng làm như không thấy việc này, ông nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
“Ngươi làm như thế nào vậy?”
Nhân Hoàng đè nén ngữ điệu hỏi, trong giọng nói còn mang theo cảm xúc phức tạp.
Phương Tri Hành nhếch miệng lên tạo thành một độ cong, không phí lời, giậm chân tại chỗ, nhanh chóng vọt về phía Nhân Hoàng.
“Ngưng Băng!”
Hai tay của Băng Tuyết Nữ Vương hướng lên trời, phóng ra hàn khí khiếp người, trên mặt đất mọc lên một bức tường băng ngăn cách ông và Phương Tri Hành.
Âm!
Phương Tri Hành nện một quyền lên trên bức tường băng.
“Long Huyết Huyền Hoàng!”
Sức mạnh kinh khủng nện lên tường bằng tạo ra một thông đạo hình tròn kéo dài về phía trước vô hạn, sau cùng vọt về phía Băng Tuyết Nữ Vương.
“Ọc!”
Hung khí phía bên trái của Băng Tuyết Nữ Vương nổ tung, máu rơi vãi trời cao.
Nhân Hoàng lùi về phía sau, lảo đảo lắc lư, suýt chút nữa thì ngã xuống. Cảnh tượng này khiến Phương Tri Hành hài lòng gật đầu, khẽ cười nói: “Ưm, có vị của một quyền vượt trội rồi.”
Sau đó, cậu lần nữa lấn đến gần Nhân Hoàng, siết chặt nắm đấm, đập ra ngoài.
Nhân Hoàng lùi về phía sau, lắc thân biến hình, hóa thành một người man rợ có làn da cổ đồng, nổi giận đùng đùng.
“Xi Vưul”
Nhân Hoàng giơ hai cánh tay lên, giao nhau ở trước ngực.
Phương Tri Hành đánh ra một quyền, nện lên điểm giao nhau của hai cánh tay. Cạch!
Nhân Hoàng nghe thấy tiếng xương gãy, toàn thân chấn động mãnh liệt, bay ngược ra ngoài.
Khóe miệng của ông chảy ra một tia máu tươi.
Tuyệt đối không ngờ Xi Vưu thể ma kiên cố cỡ nào, cường ngạnh cỡ nào, vân bị Phương Tri Hành nên một quyền phá phòng thủ.
Hai chân của Nhân Hoàng trượt nghiêng ra xa mấy trăm dặm, sau lưng đụng phải một ngọn núi lớn, lúc này mới dừng lại.
Ông không kịp trì hoãn, trong đồng tử run rẩy, phản chiếu ra bóng dáng cuồng bạo đang vọt nhanh đến của Phương Tri Hành. Quá nhanh!
Chớp mắt là tới!
Nhân Hoàng suy nghĩ, ông nắm giữ không ít hơn 72 loại hình thái Thần Ma mạnh mã.
Loại nào có thể khắc chế Phương Tri Hành để ông chuyển nguy thành an, thậm chí là ngược gió lật bàn đây? Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phương Tri Hành lần nữa giết tới, lại đấm ra một quyền.
Tròng mắt của Xi Vưu nứt ra, giơ một bàn tay lên đỡ lấy.
BichI
Bàn tay kia trực tiếp nổ tung.
Nhân Hoàng lần nữa bay ngược ra ngoài, dưới đáy mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Ngay sau đó, ông cầm chặt bảo kiếm, thi triển ra một loại hình thái Thần Ma.
Phương Tri Hành tập trung nhìn rồi không khỏi nhíu mày.
Lúc này Nhân Hoàng có mặt người thân rắn, đuôi ở bên trên, cầm cự kiếm trong tay giống như Hiên Viên hoàng đế trong truyền thuyết!
Thần kỳ là dung mạo của Hiên Viên hoàng đế lại giống Nhân Hoàng đến bảy tám phần.
“Ừm, không hổ là Nhân Hoàng, ông có tí bản lĩnh đấy, đáng tiếc không nhiều...”
Phương Tri Hành ngoắc ngón tay, khiêu khích nói: “Đến chiến nào, ta nhường ông tấn công một lần để ông lĩnh giáo đôi chút cái gì là Pháp Thiên Tượng Địa thật sự.”
Nhân Hoàng nghe vậy thì biểu cảm dần méo mó dữ tợn, cắn răng nói: “Không phải bất đắc dĩ thì ta sẽ không dùng hình thái này.”
Hai tay ông nắm chặt Nhân Hoàng kiếm, giơ cao ngang vành tai, nhưng không lập tức tấn công mà nói tiếp: “Nhớ năm đó, ta bái môn hạ của Khoa Phụ, học tập Pháp Thiên Tượng Địa của ông ấy.
Những năm kia, Khoa Phụ là tồn tại vô địch, ngay cả Cơ Thần cấp Hoàng cũng không dám trêu chọc ông ấy. Ta rất sùng bái Khoa Phụ, muốn học tập bản lĩnh của ông ấy.
Nhưng Khoa Phụ lòng dạ nhỏ mọn, một mực không truyền tuyệt học cho ta khiến ta không nhịn được nữa.
Vì vậy ta đã bán đứng Khoa Phụ, thông đồng lục Hoàng cùng giết chết ông ấy.
Mãi đến trước khi chết, Khoa Phụ mới nói cho ta biết chân tướng, ông ấy không phải là không muốn truyền cho bản lĩnh cho ta, mà là bản thân ông ấy còn không biết bản thân làm được như thế nào.