Chương 1289 - Ước Nguyện (2)
Sau đó!
Một người một chó cưỡi Thất Thải Tường Vân, xông vào mảnh đại lục rộng lớn tràn ngập khí tức suy bại này.
Nói là rộng lớn, nhưng với tốc độ hơn một trăm Mach của Thất Thải Tường Vân, bọn họ đã bay qua Ngư Châu trong nháy mắt.
Giang sơn vạn dặm, thoắt cái đã qua.
Không biết từ lúc nào, Thất Thải Tường Vân đã bay đến Thần Đô.
Trời còn chưa sáng, nhìn xuống...
Thần Đô dưới màn đêm, xe ngựa như nước, thương nhân tụ tập, hoa lệ như gấm, người người tấp nập.
Những tòa lầu cao thấp khác nhau đan xen hòa quyện, rực rỡ sắc màu, phản chiếu sự phồn hoa và xinh đẹp của kinh đô nghìn năm.
Hoàng cung, Thiên Đàn, Trích Tinh lâu, Vạn Lý Trường Thành...
Cậu thu tất cả vào tầm mắt.
Bất chợt, ánh mắt Phương Tri Hành lóe lên, cậu phát hiện có một trận pháp bảo vệ bao phủ trên không trung hoàng cung.
Cốt lõi của trận pháp này nằm ngay trong Trích Tinh lâu.
Mà Trích Tinh lâu, chính là tổng bộ của Giám Thiên ti.
Tế Cẩu nhìn hoàng cung, hào hứng nói: “Lúc trước chúng ta chưa từng vào hoàng cung dạo chơi nhỉ?”
Phương Tri Hành đáp: “Chúng ta đã ở Đam Châu, Đại Châu, Sở Châu, Kiền Châu, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên đến Thần Đô.”
Tế Cẩu cười hắc hắc: “Đi, xem thử rốt cuộc tam cung lục viện rốt trông như thế nào.”
Phương Tri Hành lập tức biến mất, cậu lặng lẽ đi xuyên qua trận pháp bảo vệ, lẻn vào hoàng cung.
Đêm tối mịt mù.
Trong ngoài hoàng cung khá yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân tuần tra của cấm vệ quân vang vọng khắp nơi.
Phương Tri Hành liếc nhìn Trích Tinh lâu, tam nhãn kim sắc nhìn chăm chú vào đó.
Trích Tinh lâu được xây dựng bằng đá và gỗ, kiểu dáng cổ kính tuyệt đẹp.
Khi tam nhãn kim sắc nhìn xuyên thấu cấu trúc bên ngoài, hình ảnh bên trong hiện ra rõ ràng trong nháy mắt.
Chỉ thấy, có những cao thủ khí thế hùng hậu ẩn mình khắp nơi bên trong lầu, còn có vài con rối cơ giáp.
Lúc trước, có lẽ Phương Tri Hành có lẽ sẽ thấy bọn chúng rất khó đối phó, cần phải tốn chút công sức mới giải quyết được.
Còn bây giờ...
Chỉ là một đám tôm tép đáng thương mà thôi.
“Ơ, đó là...”
Ngay sau đó, Phương Tri Hành đột nhiên cau mày, vẻ mặt kinh ngạc.
Có một căn phòng bí mật hình vuông rất đều đặn ở một nơi giống như tầng hầm dưới đáy Trích Tinh lâu.
Chuyện kỳ lạ là tam nhãn kim sắc không thể nhìn xuyên thấu căn phòng đó.
“Không nhìn thấu?” Phương Tri Hành nhướng mày, không ngờ trên đời này còn có thứ mà Sùng Mục Kim Mâu không thể nhìn xuyên thấu.
“Xem ra mình cẩn thận là đúng.”
Phương Tri Hành quay đầu, cậu nhìn sang một tòa nhà khác.
Cậu thể nhìn thấy rõ ràng, một người đàn ông trung niên vạm vỡ, tóc tai bù xù, để râu quai nón rậm rạp đang ngồi xếp bằng trong đại điện rộng rãi.
Người này oai phong lẫm liệt, còn mang theo chút khí chất thô kệch.
Nhưng Phương Tri Hành liếc mắt đã nhận ra, dưới mí mắt nhắm nghiền của người này, che giấu một đôi mắt đỏ ngầu, chứa đựng sát khí kinh người.
Đây là một cao thủ có thể giết người bằng ánh mắt!
Sát khí nặng nề lạnh lùng như băng, gần như điên cuồng, cả người luôn trong trạng thái mất kiểm soát, sắp bùng nổ.
Xung quanh đại điện không có một thái giám cung nữ nào, ngay cả muỗi cũng không dám đến gần.
“Chắc đây là ‘thập phương giai sát’, sát khí nặng thật.”
Hay cho một Cơ Hồng Thịnh!
Phương Tri Hành đã từng gặp người có sát khí nặng, nhưng chưa từng thấy ai có sát khí nặng đến mức này.
Cậu khẽ nhếch khóe miệng, bước một bước.
Ngay sau đó.
Một người một chó đột ngột xuất hiện trong đại điện trống rỗng.
Cơ Hồng Thịnh không hề hay biết.
Tế Cẩu nhìn trái nhìn phải, đi dạo khắp đại điện, xem như không có ai.
Cho đến khi nó đi loanh quanh mấy vòng...
Cơ Hồng Thịnh chợt cau mày rồi đột ngột mở mắt, vẻ mặt biến hóa dữ dội.
Từng sợi lông trên người hắn đều dựng đứng lên, cơ thể cứng đờ tại chỗ.
Chỗ này là nơi bế quan của hắn, không có sự cho phép của hắn thì bất cứ ai cũng không được đến gần trong vòng trăm mét, nếu không sẽ giết không tha.
Hơn nữa, hắn trời sinh mang sát khí, từ nhỏ đã như vậy, không ai dám đến gần hắn.
Hơn nữa, tu vi càng cao thì sát khí càng nặng.
Bây giờ hắn đã bước vào cảnh giới Niết Bàn, sát khí trên người nặng nề không thể tưởng tượng nổi.
Có thể nói, dù là cường giả cùng cấp đến gần hắn trong vòng 10 trượng, cũng sẽ không nhịn được mà run rẩy toàn thân, không thể tự chủ được.
Nhưng!
Thế mà!
Lúc này, lại có một người thản nhiên đứng trước mặt hắn, còn có một con chó vui vẻ chạy quanh hắn.
Mà hắn lại không hề phát hiện ra chuyện này.
“Ngươi là...”
Cơ Hồng Thịnh căng thẳng, không dám tùy tiện cử động.
Trực giác nói cho hắn biết, đối phương có khả năng giết chết hắn ngay lập tức, hơn nữa sẽ không có chút âm thanh nào truyền ra ngoài.
Phương Tri Hành chậm rãi ngồi xuống, khuôn mặt khẽ biến đổi, nhanh chóng đổi thành một khuôn mặt khác.
“Là ngươi!”
Đồng tử Cơ Hồng Thịnh co lại, kinh ngạc nói: “Phương Tri Hành, ngươi, không phải ngươi đi theo phụ hoàng ta ra biển rồi hả?”