Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1290 - Chương 1291: Thiên Lôi

Chương 1291: Thiên Lôi Chương 1291: Thiên LôiChương 1291: Thiên Lôi

Sát ý khủng bố mênh mông cuồn cuộn ra giống như một cái lưới lớn bao phủ lão già mày trắng.

“Oa ~”

Miệng lão già mày trắng phun máu tươi, bịch bịch lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Còn chưa ổn định thân hình, một bàn tay chợt tới gần, bóp cổ ông ta.

Sau nháy mắt, hai chân lão già mày trắng cách mặt đất, bị Cơ Hồng Thịnh nâng lên giữa không trung.

“Bệ hạ, ngài..” Lão già mày trắng hoảng sợ biến sắc, dường như không ngờ hôm nay Cơ Hồng Thịnh nóng tính như vậy.

Cơ Hồng Thịnh quả thật bị chọc giận.

Phương Tri Hành cũng thôi đi, người ta thật sự lớn mạnh, có tư cách đùa giỡn uy phong trước mặt hắn.

Nhưng lão già mày trắng là cái thứ gì, chẳng qua là một cầu nô tài Khai Quang cảnh mà thôi quả thực không đáng nhắc đến.

Rắc rắc ~ Cơ Hồng Thịnh nổi lên sát tâm, vặn gãy cổ lão già mày trắng, bóp chết Dương Thần của ông ta.

Lão già mày trắng đáng thương không có cả cơ hội cầu xin tha thứ, nháy mắt hình thần câu diệt.

“Hừ!” Cơ Hồng Thịnh quăng lão già mày trắng xuống, lạnh lùng nhìn quét những người khác, sát khí xao động, rét lạnh thấu xương.

Mọi người hết hồn, không khỏi hít ngược một luồng khí lạnh, vội vàng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ. “Bệ hạ bớt giận”

Giọng nói run rẩy liên tiếp vang lên.

Cuối cùng trong lòng Cơ Hồng Thịnh thoải mái một chút, cất bước đi về phía trước, tiến vào trong lâu.

Bọn họ xuyên qua một đại điện, đi đến trước một vách tường.

Cơ Hồng Thịnh ngừng lại.

Chỉ thấy trước vách tường có một nữ tử che mắt đang ngôi, bên cạnh còn có một con trâu trắng cường tráng nằm trên mặt đất ngủ khò khò. Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe, khóe miệng con lên. Nữ tử che mắt không phải ai khác chính là Dạ Tử Tuyền. Coi như là người quen cũ.

Cô đứng lên, chỉnh đốn trang phục hành lễ nói: “Tham kiến bệ hạ”

Đối mặt với mỹ nhân, sắc mặt Cơ Hồng Thịnh hơi dịu lại, mỉm cười hỏi: “Dạ ti thủ, hôm nay là cô đang trực à?”

Dạ Tử Tuyền đáp: “Trước khi sư phụ bế quan, chỉ định ta đến hộ pháp cho ngài ấy” Cơ Hồng Thịnh gật đầu, cười nói: “Trẫm có chuyện lớn khẩn cấp phải gặp mặt Thiên Lôi.”

Dạ Tử Tuyền hơi trầm ngâm, bỗng nhiên cô nâng cằm, tầm mắt lướt qua bả vai Cơ Hồng Thịnh, dừng trên người Phương Tri Hành.

“Ô, ngươi là..”

Thân thể mềm mại của Dạ Tử Tuyền run lên, miệng theo bản năng hơi mở ra, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.

Phương Tri Hành cúi đầu hành lễ, cười nhạt nói: “Dạ ti thủ, chúng ta lại øặp nhau rồi”

Hô hấp của Dạ Tử Tuyền ngưng trệ, trong lòng nhấc lên gợn sóng, khiếp sợ nói: “Phương Tri Hành, tại sao ngươi có thể ở đây, chẳng lẽ ngươi không ra khơi?” Phương Tri Hành cười hỏi lại: “Người ra khơi không thể trở lại à?”

Dạ Tử Tuyền im lặng cạn lời, cô trầm ngâm một hồi, đáp: “Người muốn gặp sư phụ ta là ngươi đúng chứ?”

Phương Tri Hành liền nói: “Vẫn mong Dạ ti thủ thông báo, ta nghĩ có lẽ Thiên Lôi đại nhân cũng rất muốn gặp ta.

Dạ Tử Tuyền hiểu được, chỉ một thoáng, thân thể của cô rơi vào một trạng thái cứng còng không cách nào hình dung, theo thói quen.

Trong nháy mắt, thân thể của cô thả lỏng ra, xoay người đập xuống vách tường.

Rắc!

Vách tường nứt ra từ giữa, lộ ra một hành lang sâu thăm thăm thông xuống phía dưới. “Mời bên này!” Dạ Tử Tuyền đi vào hành lang, đi phía trước dẫn đường.

Cơ Hồng Thịnh lập tức đi theo.

Phương Tri Hành và Tế Cầu tụt lại sau cùng.

Lúc hai người bọn họ đi ngang qua bên cạnh trâu trắng, trâu trắng vốn đang ngủ say mỡ một con mắt, nhìn Tế Cầu. “Mày nhìn gì?” Tế Cầu không chút yếu thế, trừng mắt nhìn bò trắng.

“Ụm! Trâu trắng giống như đang hừ một tiếng, trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường.

Tế Cầu dừng bước, nhe răng gầm nhẹ.

Sét đánh~

Trâu trắng vẫn nằm bất động, bình tĩnh, nhưng phía trên sừng trâu đã có lôi hình cung lấp lánh.

Âm!

Một tia chớp gấp khúc chợt băn ra.

Tế Cầu nâng móng vuốt, giẫãm lên.

Rắc rắc ~ Lôi hình cung vặn vẹo nhất thời hỏng mất võ tan.

Trâu trắng chợt ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ không thôi.

Tế Cầu thấy thế, nhất thời cạn lời, chế giễu: “Má, hoá ra là một con trâu ngốc, vốn không nhận thức được chênh lệch thực lực giữa nó và ta” Phương Tri Hành liếc nhìn trâu trắng, như có suy nghĩ. Nhưng cậu không nói øì thêm, cất bước đi vào hành lang.

Tế Cấu cũng không để ý tới trâu trắng nữa, nhanh như chớp biến mất ở chỗ sâu trong hành lang dưới cái nhìn chằm chằm của trâu trắng. Không bao lâu, ba người một chó đi tới ngoài một cánh cửa. Ngấng đầu nhìn...

Đó là một cửa đá cổ xưa, mặt ngoài trải rộng loang lỗ, tràn ngập khí tức năm tháng tang thương.

Dạ Tử Tuyền quỳ một gối xuống, mặt hướng về cửa đá, cực kỳ cung kính nói: “Sư phụ, bệ hạ và Phương Tri Hành cầu kiến”

«Ô ” Chốc lát, trong cửa đá truyền ra một âm thanh như có như không, mang theo vài phần kinh ngạc: “Phương Tri Hành, chúng ta lại gặp nhau rồi” Phương Tri Hành đánh giá cửa đá, khoanh tay nói: “Thiên Lôi, có thể ra ngoài gặp mặt không, hoặc là mời ta vào ngồi?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0