Chương 1293: Thiên Lôi (3)
Chương 1293: Thiên Lôi (3)Chương 1293: Thiên Lôi (3)
Thiên Lôi im lặng, kinh ngạc nói: “Không ngờ, ngươi cũng biết Túc Mệnh cảnh, hơn nữa ngươi cũng bước vào Túc Mệnh cảnh!”
Phương Tri Hành cười hỏi: “Cho nên bà đến từ thế giới tầng thứ ba?”
Thiên Lôi đáp: “Nghe lời nói thật? Ký ức của ta không hoàn chỉnh, ta không biết mình đến từ đâu”
Phương Tri Hành lại hỏi: “Vậy chân thân của bà là gì?”
Thiên Lôi trả lời: “Chân thân của ta chính là một luồng lôi đình” Nói xong, cửa đá ầm ầm mở ra.
Biểu cảm Dạ Tử Tuyền biến đổi.
Tuy cô là đệ tử thân truyền của Thiên Lôi nhưng cô cũng chưa bao giờ gặp qua bản tôn Thiên Lôi.
Cửa đá này càng chưa bao giờ mỡ ra.
Ngay sau đó, cửa đá hoàn toàn mở ra.
Chẳng qua...
Ánh mắt Dạ Tử Tuyền chợt lóe, nhất thời sững sờ tại chỗ. Cô nhìn thấy một ngọc thạch hình lập phương, mặt ngoài điêu khắc từng đường hoa văn phức tạp giống như từng xiêng xích quấn quanh.
Mà ở trung tâm ngọc thạch rõ ràng có một bóng dáng mơ hồ hao hao giống một tia chớp rực rỡ, hoặc như là một người tia chớp quấn quanh toàn thân!
Người tia chớp vẫn không nhúc nhích, phát ra lôi quang mỏng manh.
Mà lôi quang có năng lực xuyên thấu ngọc thạch, từ bên ngoài có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong.
Vừa nhìn, hình lập phương này giống như một nhà giam, nhốt luồng lôi đình kia. Thiên Lôi chậm rãi nói: “Từ thời khắc ta thức tỉnh, ta đã bị nhốt trong hình lập phương này, trốn không thoát.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, có một đám người tìm được ta, sau đó ta nhớ ra một vài chuyện.
Ta ý thức được bản thân có thể thay đổi vận mệnh của bọn họ, ta sử dụng phương pháp này đạt thành giao dịch với những người đó, hy vọng bọn họ có thể tìm kiếm phương pháp thả ta ra ngoài. Những người đó chính là hoàng tộc của triều trước, lúc ban đầu bọn họ rất tôn trọng ta, xem ta như thần minh, nhưng dần dân ta trở thành công cụ thỏa mãn dục vọng vô tận của bọn họ.
Vì thế ta phiền chán, thay đổi một chút vận mệnh của vài người đã hoàn thành thay đổi triều đại.
Nhưng mà, dù vậy mọi thứ vẫn không có bất kỳ thay đổi” Phương Tri Hành không khỏi hỏi: “Thiên Hoàng và Thiên Ấn là chuyện øì? Tại sao bọn họ có thể tự do hoạt động?” Thiên Lôi đáp: “Ta cũng không rõ, thật ra chính bọn họ cũng không biết.
Nhưng mà ta phỏng đoán, ngay từ đầu bọn họ cũng bị nhốt, sau này trong một cơ duyên nào đó bọn họ thành công chạy thoát”
Phương Tri Hành lấy làm lạ, truy vấn: “Ngươi từng nói Thiên Nhân là kết quả của ý thức 'mẫu thân) vì bảo vệ thế giới này mà tồn tại. Đây là thật à?”
Thiên Lôi liền nói: “Là thật, trong mảnh nhỏ ký ức mà ta tìm được tồn tại thông tin như vậy”
Phương Tri Hành nghe xong lời này thì nỗi lòng phập phồng.
“Mẫu thân” mà Thiên Lôi nhắc đến có thể hiểu là người sáng tạo của Thần, cũng có lẽ là mẫu thân ruột thịt của Thần. Nhưng tại sao mẫu thân lại để Thiên Nhân bảo vệ thế giới này?
Chẳng lẽ thế giới này không có Thiên Nhân thì sẽ đi về hướng hủy diệt?
Phương Tri Hành không khỏi giơ tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, hồi: “Mẫu thân chính là người đứng phía sau chiếc nhẫn à?”
Thiên Lôi đáp lại: “Liên quan đến chiếc nhẫn này, mỗi lần nhìn thấy nó, từ đầu tiên nhảy ra trong đầu ta chính là 'người chơi”
.a?
Vẻ mặt của Phương Tri Hành và Tế Cầu khó hiểu.
Dạ Tử Tuyền xoay người đi sang một bên, lấy một quyển trục trên kệ sách xuống, từ từ trải ra.
Phương Tri Hành định thần nhìn lại, vừa nhìn thì không chịu nổi nữa, cậu suýt chút nữa thì hóa đá.
“A đù!" Tế Cẩu cũng sợ đến ngây người, mắt chó suýt chút thì rớt ra ngoài.
Chỉ thấy trên quyển trục miêu tả một bức vẽ đầy màu sắc, vẽ một thanh niên ngồi trước máy vi tính, một tay bấm bàn phím, một tay nhấp con chuột, đang mặt mày hớn hở chơi trò chơi.
Có ý gì đây?
Lễ nào cái gọi là Thiên Nhân thật ra là người chơi của thế giới bên ngoài?
Hóa thân Thiên Nhân chính là nhân vật do người chơi điều khiển trong trò chơi, bản thân tự tạo ra ư?2
Mà thế giới của bọn họ thật ra là trò chơi cõỡ lớn?
Vậy thì mẫu thân là gì, không cần nói cũng biết, đó chính là hệ thống!
Vậy bọn họ là gì, là NPC trong trò chơi ư?
Phương Tri Hành và Tế Cầu liếc nhìn nhau, chỉ cảm thấy sổn tóc gáy.
Phương Tri Hành đột nhiên nhớ đến tà tăng Phá Giới từng nhắc đến, chỉ có bốn Thiên Nhân thật sự. Nếu như hóa thân Thiên Thân của Phàn Như Lai chỉ là nhần vật trò chơi do người chơi tạo ra.
Vậy thì bốn người Thiên Lôi cực kỷ có khả năng là người chơi thật.
Điều này có nghĩa là người chơi bên ngoài thế giới trò chơi cũng có thể tiến vảo trò chơi!
Nhưng nhìn tình hình sấm sét đây trời rõ ràng là tù nhân, còn mất đi ký ức.
“Ừm, tà tăng Phá Giới là bị lưu đày vào đây, bốn người chơi Thiên Lôi...” Tế Cầu vừa nghĩ đến đây thì truyền âm hỏi: “Mày tin không? Đây là một thế giới trò chơi?”
Phương Tri Hành suy nghĩ một lúc, hỏi ngược lại: “Ví dụ thượng đế thật sự tồn tại, tạo ra thế giới trò chơi này, mày cảm thấy có khả năng không?”