Chương 1304: Hóa thân (2)
Chương 1304: Hóa thân (2)Chương 1304: Hóa thân (2)
Phương Tri Hành truy vấn: “Làm sao khai phá, lợi dụng như thế nào?”
Mạnh Trường Canh buông tay nói: “Lão ca ta chỉ là một tán tu, nào biết nhiều như vậy.” Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng hỏi: “Huynh có từng nghe nói về “thế giới tầng thứ ba” này không?”
Vẻ mặt Mạnh Trường Canh mờ mịt, lắc đầu nói: “Tầng thứ ba gì cơ?”
Phương Tri Hành im lặng cạn lời.
“Mé!” Tế Cầẩu chớp mắt chó, kinh ngạc nói: “Hoá ra tên này căn bản không biết mình ở thế giới tầng thứ ba”
Phương Tri Hành đáp: “Mạnh Trường Canh chưa bao giờ rời khỏi 'Bạch Thu Tinh; kinh nghiệm và kiến thức quá ít” Vì thế cậu nhìn về phía bốn người của Thính Triều ổ.
Thật trùng hợp, thanh niên dung mạo tuấn mỹ vừa hay cũng nhìn qua.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Mặt thanh niên tuấn mỹ nhất thời lộ vẻ chán ghét ghê tởm, mỉa mai nói: “Lại là tân tu! Hừ, những rác rưởi lãng phí tiên khí, sao ở đâu cũng gặp thế” Thanh niên cắt lông mày quay đầu, lạnh lùng liếc hai người một chó, không kiên nhẫn quát lớn: “Hai người các ngươi nhanh chóng cút đi”
Mạnh Trường Canh đứng lên, chắp tay cười làm lành nói: “Đạo hữu bớt giận, bọn ta đi nøay.'
Nói xong, hắn kéo Phương Tri Hành đi ra ngoài.
Phương Tri Hành cạn lời nói: “Lão ca, tu vi của huynh còn cao hơn bốn người đó, thực lực vi tôn, sợ cái gì?”
Mạnh Trường Canh xua tay nói: “Thực lực của ta cao hơn bọn họ, nhưng thế lực sau lưng bọn họ còn cao hơn, giết chết ta dễ như trở bàn tay. Haiz bỏ đi bỏ đi, thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện”
“Đứng lại!”
Đột nhiên, bốn thanh niên đuổi theo, tảm mắt đồng loạt dừng trên người Phương Tri Hành.
Thanh niên tuấn mỹ cười lạnh nói: “Vừa rồi ngươi nói, thực lực của ai cao?” Mạnh Trường Canh nhanh chóng cười làm lành nói: “Hắn uống nhiều rồi, nói hưu nói vượn thôi, bốn vị đạo hữu tuyệt đối đừng để trong lòng” Thanh niên cắt lông mày bước ra một bước, giơ tay tát một cái.
Bốp!
Mạnh Trường Canh không dám trốn, bị đánh một bạt tai. Như vậy còn chưa hết!
Thanh niên cắt lông mày lại đi tới chỗ hướng Phương Tri Hành, vung tay... Bốp!
Khoảnh khắc sau đó, hai má của thanh niên cắt lông mày nhô cao lên, nháy mắt bay xéo ra ngoài, đầu đập vào trên tường đá ven đường, đụng xuyên qua.
Đá vụn văng tung toé! Phương Tri Hành buông tay, vẻ mặt bình tĩnh.
“A cái này..."
Thấy tình hình như vậy, Mạnh Trường Canh sắp bị doạ cho tiểu, ứa ra mồ hôi lạnh.
Ba người thanh niên tuấn mỹ trừng mắt há miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi...
“Làm càn, ngươi phản rồi!” “Lớn mật, ngươi chán sống à, dám đánh người của Thính Triều ổ bọn ta!”
Ba người gầm lên liên tục. Mặt Phương Tri Hành không đổi sắc, thân hình loé lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người tuấn mỹ.
Bốp!
Bốp! Bốp!
Cùng với ba cái bạt tai vang dội, ba bóng dáng bay ngược ra ngoài, giếng như bao tải rách ngã trên đường.
“Phi!”
Tuấn mỹ thanh niên choáng váng đầu hoa mắt, tại chỗ ho ra một miệng đây máu trộn lẫn hơn mười cái răng.
Nửa bên mặt của hắn đều lõm vào, năm dấu tay sâu hoắm nhìn thấy ghê người.
Ngoài ra một nam một nữ cũng không tốt hơn tới đâu, chịu khổ hủy dung. Trước đó ba thanh niên còn rất kiêu ngạo, lúc này không ai lên tiếng.
Biểu cảm Phương Tri Hành khinh thường, xoay người rời khỏi.
Mạnh Trường Canh cứng đờ tại chỗ một lúc lâu, lúc này mới phục hồi tỉnh thần lại, nhanh chóng đuổi theo. “Mạnh đại ca, ta và huynh tách nhau ở đây đi” Phương Tri Hành chắp tay nói.
Mạnh Trường Canh mừng rõ, cười gượng nói: “Đệ cẩn thận một chút, tạm biệt ở đây, có duyên gặp lại”
Dứt lời, hắn xám xịt chạy mất, không muốn ở thêm một khắc nảo.
“Chúng ta đi đâu?” Tế Cầu hỏi. Phương Tri Hành sớm có chủ ý, quẹo vảo trong một ngõ nhỏ đột nhiên biến mất không thấy.
Một lát sau...
Một đám người rất nhanh chạy tới, đi tới trước tửu quán.
Bọn họ cũng mặc áo bào trắng lam, dẫn đâu chính là một ông lão hói đầu râu tóc bạc trắng.
“Tôn trưởng lão!”
Ba người thanh niên tuấn mỹ nằm ở ven đường không thể đứng lên, vẻ mặt cực kỳ uể Oäi.
Bọn họ vừa nhìn thấy ông lão hói đầu, nhất thời lộ ra vẻ tủi thân.
“Sao lại thế này, ai đánh các ngươi?” Tôn trưởng lão lắp bắp kinh hãi.
Tuy trị an của thành Lô Vĩ luôn không tốt lắm nhưng Thính Triều ổ là một trong ba đại thế lực lớn trong thành, thử hỏi ai dám trêu chọc? Thanh niên tuấn mỹ ôm khuôn mặt bị huỷ, khóc lóc kể lể: “Bốn bọn ta ở đây uống mấy ly thì đụng phải hai tán tu thái độ kiêu ngạo, một lời không hợp, bọn họ đã đánh bọn ta"
“Bốn người?” Tôn trưởng lão nhìn quanh, lúc này mới chú ý tới dưới bức tường bị sập còn có một người.
“Trưởng lão, người đó là Lý Tỉnh Lạc, đệ tử của ngài!”
Có người kéo thanh niên cắt lông mày ra. Tôn trưởng lão tập trung nhìn vào, đầy mặt Lý Tinh Lạc là máu, hai má sưng to, không ra hình người.
Ông ta giận không thể át, hạ lệnh nói: “Ira cho ta, cho dù là đào ba thước đất cũng không tiếc”
“Vâng!”