Chương 1328: Thu gặt
Chương 1328: Thu gặtChương 1328: Thu gặt
Thất Thải Tường Vân dừng lại, lơ lửng trên không trung thành Hỗn Khâm châu. Phương Tri Hành cúi đầu nhìn xuống, đồng thời thả thần hồn ra cảm nhận, quét qua một lượt.
Cậu thu mọi thứ trong thành vào mắt.
Người đi đường và kiến trúc san sát nhau, nhiều không đếm xuể.
Chỉ là...
Đột nhiên Phương Tri Hành cau mày, chớp chớp mắt, nhìn kỹ lại, biểu cảm trên mặt cũng trở nên đặc biệt thú vị. Tế Cẩu quan sát sắc mặt cậu, nó tò mò hỏi: “Sao vậy?” Phương Tri Hành hít sâu một hơi rồi đáp: “Đến muộn rồi, có người đã dự đoán tương lai ở tòa thành này trước rồi.” Phóng mắt nhìn đi, một rắn độc lạnh lẽo khổng lồ yên tĩnh nằm trên châu thành, vắt ngang ngàn mét giống như đang ngủ say.
Có lẽ rắn độc lạnh lẽo này là cụ thể hóa của người nào đó giáng xuống kiếp số.
Bất kỳ một tiên nhân Túc Mệnh cảnh nào ởi đến toà thành này đều sẽ lập tức phát hiện con rắn độc lạnh lẽo này. Tuy Tế Cẩu không nhìn thấy rắn độc lạnh lẽo nhưng cũng lắp bắp kinh hãi, tặc lưỡi nói: “Tình huống gì, có người cướp miếng ăn của mày hả?” Phương Tri Hành ha hả bật cười nói: “Người ta tới trước, tao mới là người cướp miếng ăn.”
Tế Cẩu không khỏi cười chế nhạo nói: “Dù là việc gì cũng chú ý thứ tự trước và sau, hiện tại mày hoặc là quay đầu bước đi, hoặc là cướp địa bàn của người khác.”
Phương Tri Hành không hành động bừa, cậu khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận quan sát con rắn độc lạnh lẽo kia. Thời gian trôi qua từng phút...[ v i p t r u y e n f u L L . n e t - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
Rắn độc lạnh lẽo ngủ say, trên người không ngừng bốc lên một tia hắc khí.
Đó là sức mạnh Túc Mệnh! Hắc khí xói mòn tức là tương lai của một tiên nhân nào đó giả định trước không thực hiện thành công, đầu tư thất bại.
Nhưng bỗng nhiên, một đám hắc khí nồng đậm lớn từ từ dâng lên trong thành, bay thẳng lên.
Rắn độc lạnh lẽo đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng
Trong vô hình, thân rắn lờ mờ trưởng thành một vòng.
Đối lập với sức mạnh Túc Mệnh trước đó tản ra, lần này rắn độc lạnh lẽo đạt được bổ dưỡng rất lớn, chẳng những bổ sung trở lại toàn bộ mà còn có có dư rất nhiều. Phương Tri Hành thấy tình hình như vậy, mặt lộ vẻ trầm tư.
Chốc lát, cậu có quyết đoán, đột nhiên nâng tay bắn ra. Bốp!
Một luồng sức mạnh Túc Mệnh ở giữa trán của rắn độc lạnh lẽo.
Rắn độc lạnh lẽo ngẩng đầu, nhìn quét bốn phía.
Rất nhanh, một luồng hồng quang bay lên từ bên trong thành, thẳng hướng tận trời. Hồng quang đi vào đám mây, lập tức phá tan, trong hào quang lộ ra một nữ tử trẻ tuổi.
Dung mạo xinh đẹp, mặt như hoa đào, cao ngạo tuyệt tục khiến người ta khuynh đảo. Cô ta mặc váy luống màu tím lộng lẫy, đầu đội mũ tua đỏ trân châu, trong cử chỉ toát ra khí chất uy nghiêm của thượng vị giả giống như mọi thứ đều trong khống chế của cô ta.
Nữ tử chân đạp hư không, nhìn quanh một lúc tầm mắt chợt ngừng lại khoá chặt Thất Thải Tường Vân.
Ánh mắt của cô ta sáng ngời lóe ra ba phần hàn ý lành lạnh, quát hỏi: “Đạo hữu là ai, tại sao quấy nhiễu nơi tu hành của ta?”
Phương Tri Hành ha hả cười nói: “Tiên nữ bớt giận, tại hạ chỉ là một vị tán tu ngẫu nhiên đi ngang qua đây, bất ngờ phát hiện toà thành khổng lồ này bị người giáng xuống kiếp số, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lúc này mới dẫn ra đạo hữu.”
Tiên nữ nghe vậy lại giận tím mặt, trên mặt như lồng sương lạnh, quát lớn nói: “Chỉ bởi vì ngươi tò mò liền quấy rầy ta thanh tu? Quả thực buồn cười!”
Nói xong, thân thể mềm mại hơi rung động, phun ra sức mạnh Túc Mệnh khổng lồ. Hai tay của cô ta mở ra thật lớn, bày tư thế hình cung, hình dạng như trăng tròn. “Pháp thuật Nguyệt Thần Tiên!"
Sức mạnh Túc Mệnh nháy mắt ngưng tụ thành một quang tiễn màu đen, như có thực chất, vắt ngang hai tay tiên nữ.
Khi bàn tay ngọc nhỏ dài của cô ta buông ra, mũi tên Túc Mệnh nhất thời bắn tới. Phương Tri Hành thấy vậy, trong lòng hơi run sợ. Trước khi tiên nữ ra tay, cậu suy đoán tu vi của tiên nữ là Kiến Thiên Địa. Nhưng trên thực tế, tiên nữ cũng là Kiến Tự Kỷ viên mãn, chuẩn bị đột phá Kiến Thiên Địa.
Hai người là cùng cấp.
Đương nhiên, tiên nữ ẩn tu nhiều năm, nửa chân đã bước vào Kiến Thiên Địa, cho nên thật ra tu vi của cô ta cao hơn Phương Tri Hành một bậc. Đây cũng là nguyên nhân cô ta một lời không hợp liền ra tay.
Ta mạnh hơn ngươi, đánh thắng được ngươi, tại sao còn phải vô nghĩa với ngươi? Đối mặt với Nguyệt Thần Tiễn đánh úp lại, Phương Tri Hành nhanh chóng mở ra hai tay. Trong nháy mắt này, thủ chưởng của cậu đột ngột biến thành màu đen giống như bôi đầy niêm dịch, ẩn chứa khí tức vô cùng nguy hiểm.
“Trấn Ngục Kiếp Thủ!”
Hai tay đầu ra sức, kiếp lực cuồn cuộn.
Hai tay mang theo sức mạnh trấn áp mạnh mẽ, thu gom ở trước ngực, nháy mắt bắt được Nguyệt Thần Tiễn phóng tới. Đùng~
Nguyệt Thần Tiễn chợt tạm dừng, Phương Tri Hành cũng chấn động thân hình, mái tóc bị lực đánh vào thổi tung bay. Khoảnh khắc sau đó, Trấn Ngục Kiếp Thủ hung hăng dùng sức nắm chặt.