Chương 158: Quét ngang
Chương 158: Quét ngang
“Giải quyết rồi?”
Tế Cẩu chạy tới.
Nó cũng cắn chết hai Kim Quan Kê mái, mép miệng chó còn lưu lại vết máu.
Phương Tri Hành gật đầu đáp: “Ừm, dễ như trở bàn tay.”
Tế Cẩu tấm tắc không thôi, tán thưởng nói: “Mày dùng thực lực Đại Mãng cảnh viên mãn săn giết dị thú cấp 2, 3, có thể một đường quét ngang.”
Phương Tri Hành ngầm đồng ý.
Cái này không phải tự đại.
Trước đó cậu không dám khẳng định bản thân có thể một mình săn giết dị thú cấp 2; 3 không.
Dù sao, dưới tình huống bình thường, dị thú cấp 2 mạnh hơn võ giả Đại Mãng cảnh, thường thường cần liên thủ với nhiều Đại Mãng cảnh, mới có thể tương đối an toàn giết chết một dị thú cấp 2.
Nhưng trận săn giết vừa nãy đã chứng minh mọi chuyện.
Phương Tri Hành cũng không phải là Đại Mãng cảnh bình thường!
Hiện giờ cậu đã nắm giữ Thiết Sơn công viên mãn, Chiến Kỳ Đao Thập Tam Thức, kỹ thuật bắn tên. Chẳng những sức mạnh mạnh mẽ, hơn nữa kỹ năng bộc phát có thừa.
Chỉ giết mỗi dị thú cấp 2, tay nghề điêu luyện, hoàn toàn không thành vấn đề.
Đây chính là thực lực!
Một chọi một, nghiền áp!
Nhưng so với điều này, Phương Tri Hành càng tò mò hơn rốt cuộc Cấm Khu là chỗ như thế nào? Tại sao nơi này lại có chim thủy tổ thường xuyên lui tới?
Cậu suy nghĩ kỹ lưỡng, cân nhắc nói: “Tế Cẩu, mày có cảm thấy Cấm Khu hơi giống với thế giới Hồng Hoang trong truyền thuyết không?”
Tế Cẩu lại lắc đầu nói: “Chậc, cái gì Hồng Hoang với không Hồng Hoang, nói chuyện ảo ma gì đâu không!
Tao hoài nghi cái gọi là Cấm Khu chính là khu vực nhiễm phóng xạ!
Sinh vật ở đây, hàng năm bị phóng xạ kích thích, toàn bộ tiến hóa kiểu hình thể như Godzilla.”
“Tia bức xạ?!”
Phương Tri Hành chau mày thành một cục.
Thà mày đừng nói, thật sự có khả năng này!
Dù sao, Cấm Khu hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài, tính đặc thù rõ ràng.
Nếu Cấm Khu chính là khu vực nhiễm phóng xạ, hoặc là khu vực phóng xạ nào đó chưa biết cùng loại với tia bức xạ, vậy mọi thứ ở đây đều có thể giải thích rõ ràng.
Chất lỏng màu máu của thảm thực vật còn có dị thú hình thù kỳ quái, tất cả đều là phóng xạ tạo thành.
“Nếu thật là phóng xạ, vậy Cấm Khu tuyệt đối không an toàn.”
Trong lòng Phương Tri Hành không khỏi sinh ra lo lắng, bản thân đứng trong một khu vực phóng xạ, nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ.
Một lát sau...
Lương Bộ Thanh thấy không có chút động tĩnh, cẩn thận chạy tới, nhìn quanh, hỏi: “Hương chủ, Kim Quan Kê trống kia đâu?”
Phương Tri Hành trả lời: “Để nó chạy thoát rồi.”
Lương Bộ Thanh không khỏi hít ngược một luồng khí lạnh, vẻ mặt khiếp sợ nói: “Không ngờ thực lực của Phương hương chủ mạnh như thế, có thể đánh Kim Quan Kê trống đó bỏ chạy, quá, quá lợi hại!”
Phương Tri Hành bày ra dáng vẻ kinh ngạc, cười nói: “Lợi hại lắm à?”
“Ừm ừm!”
Lương Bộ Thanh liên tục gật đầu, nghiêm túc nói: “Theo ta được biết, Hứa hương chủ từng thử săn giết con Kim Quan Kê trống đó, kết quả thất bại trở về mà còn bị thương nhẹ.”
Phương Tri Hành liền nói: “Ta là dựa vào kỹ thuật bắn tên hưởng lợi, nếu đơn đả độc đấu, ta khẳng định không phải đối thủ của Hứa hương chủ, ngươi đừng đồn bậy bạ.”
Lương Bộ Thanh nghiêm mặt, quả quyết nói: “Thuộc hạ biết chừng mực.”
Phương Tri Hành hơi im lặng hỏi: “Ngươi ở Cấm Khu nhiều năm, cũng quen rất nhiều thợ săn, trong bọn họ có ai thân thể xuất hiện dị biến không?”
“Dị biến?”
Vẻ mặt Lương Bộ Thanh mờ mịt: “Ngài chỉ chính là?”
Phương Tri Hành liền nói: “Ví dụ bệnh nan y, hoặc là xuất hiện bệnh gì đó rất hiếm gặp?”
Lương Bộ Thanh chần chờ nói: “Trong những người ta biết, không có người như vậy. Chỉ cần bọn họ không chết trong Cấm Khu, ra bên ngoài đều có thể sống yên ổn.”
“Là vậy à?” Phương Tri Hành không khỏi như có suy nghĩ.
Sau một lúc lâu, cậu gật đầu cười nói: “Thời gian còn sớm, chúng ta đi dạo nơi khác đi.”
“Vâng!” Lương Bộ Thanh phấn chấn tinh thần, dũng khí rõ ràng tăng lên rất nhiều, không sợ nữa.
Khoảng 20 phút sau, phía trước xuất hiện một vùng núi, đá chất đống, trông có vẻ cực kỳ phức tạp.
Lương Bộ Thanh nhỏ giọng nói: “Nơi này là lãnh địa của ‘Ngân Nguyệt Lang’, Ngân Nguyệt Lang trưởng thành đều là dị thú cấp 2, cho nên gần đây có thể không chỉ có một dị thú cấp 2 thường lui tới, nơi này cũng là một trong những khu vực nguy hiểm nhất của cả Cấm Khu Hắc Phong.”
“Ồ, Ngân Nguyệt Lang!” Đáy mắt Phương Tri Hành sáng ngời.
Trùng hợp vậy, điều kiện 3 vừa hay cần 1 quả tim sói cấp 2.
Phương Tri Hành liếc Tế Cẩu, truyền âm: “Nghe thấy chưa, quanh đây có anh em cùng cha khác ông nội với mày kìa.”
Tế Cẩu nghiêm túc nói: “Không cần nhận thân thích bừa bãi cho tao, nói đúng hơn tao là chó sở hữu huyết mạch Liệp Lang, không phải cùng loài với Ngân Nguyệt Lang.”
Phương Tri Hành cười khinh bỉ, nói: “Rồi rồi rồi, mày rất cao cấp được chưa.”
Cậu quay đầu nói với Lương Bộ Thanh: “Ngươi trốn xa một chút.”
Lương Bộ Thanh không nói hai lời, bỏ chạy, cút được bao xa thì đi bấy nhiêu.