Chương 160: Quét ngang (3)
Chương 160: Quét ngang (3)
Trên đường đến, Tế Cẩu cũng làm rất nhiều ký hiệu.
Phương Tri Hành có thể lấy được phản hồi bất cứ lúc nào.
Nếu Lương Bộ Thanh có ý xấu gì, ví dụ gã xuất phát từ nguyên nhân nào đó, muốn mưu hại Phương Tri Hành, cố ý vứt bỏ cậu, hoặc là dẫn cậu đi vào bẫy rập v.v...
Có lốp dự phòng Tế Cẩu ở đây, Phương Tri Hành sẽ bảo đảm hơn rất nhiều.
Dù sao con chó này không thể nuôi lãng phí!
Trời nhanh chóng tối đi.
Ngay một khắc trước khi màn đêm lên cao, bọn họ tranh thủ thời gian, cuối cùng đã đi ra khỏi Cấm Khu Hắc Phong.
Cũng may trên đường bình an vô sự.
Phương Tri Hành trở về doanh trại.
Lương Bộ Thanh cười nói: “Hương chủ, đói bụng chưa, chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Phương Tri Hành hỏi: “Trong doanh trại có tiệm cơm hả?”
“Có!”
Lương Bộ Thanh lặng lẽ cười nói: “Tiệm cơm, cửa hàng, tiệm thuốc thậm chí thanh lâu, đầy đủ cả.”
Phương Tri Hành hiểu rõ.
Rất nhanh, bọn họ đã đi tới tiệm cơm.
Vừa nhìn, trong tiệm đã ngồi đầy người, tất cả đều là thợ săn trong Cấm Khu.
Bọn họ ai nấy cũng mạnh mẽ có sức, thân thể cường tráng, nam nhân chiếm đa số, nữ nhân cũng có, thậm chí còn có thiếu niên.
Mọi người tụ tập trước một cái bàn, ăn từng miếng thịt lớn, uống từng hớp rượu to, khoe khoang cãi cọ, thần thái thoải mái, không khí hòa hợp, bình yên.
Tình cảnh này khiến Phương Tri Hành rất bất ngờ.
Nói thật, người tập võ nhiệt huyết hiếu chiến, tranh giành thiệt hơn, một lời không hợp sẽ vung tay.
Nhưng người ở đây, ở chung cực kỳ hài hòa, bao gồm những người uống rượu.
Phương Tri Hành đoán ý qua lời nói và sắc mặt, chợt bình thường trở lại.
Cũng phải, ban ngày mọi người săn bắn bên trong Cấm Khu, tinh thần buộc chặt cao độ, nơm nớp lo sợ, trông gà hoá cuốc, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
Sau khi đi ra đương nhiên phải thả lỏng một chút.
Không ai còn tinh lực đi gây chuyện nữa.
Khách quá nhiều, đều ngồi đầy, không còn một cái bàn trống nào.
Lương Bộ Thanh bèn đi tìm chủ quán. Sau khi nói ra tên của Phương Tri Hành. Chủ quán cung kính nể phục, nghiêm túc đối đãi, hắn mặt dày đi đến trước một cái bàn, nói gì đó với bốn vị khách đang ăn cơm.
Mặt bốn vị khách lộ chút bất mãn, cũng nhanh chóng đứng lên, bưng đồ ăn, ngồi xuống trên bậc thang bên ngoài ăn.
Chủ quán nhanh chóng thu dọn bàn, lau khô sạch sẽ.
“Hương chủ, ngài ngồi bên này.”
Lương Bộ Thanh vẫy tay, cười vang nói.
Hai chữ “hương chủ” vừa ra khỏi miệng, tiệm cơm to như vậy không khỏi trở nên im lặng.
Mọi người đều xoay người, tầm mắt đồng loạt nhìn chăm chú Phương Tri Hành, bọn họ đều bị tò mò.
Đối với chuyện này, Phương Tri Hành nhìn cũng quen, tự mình đi đến trước bàn ngồi xuống, gọi rượu và thức ăn.
“Bàn Hổ, sao ngươi lại ăn sống thịt dị thú vậy, không sợ mất kiểm soát à?”
Đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn của một nữ nhân.
Phương Tri Hành quay đầu qua. Cậu lập tức nhìn thấy cái bàn trong góc, có 7 8 nam nhân còn có một nữ nhân đang ngồi.
Nữ nhân đó cao khoảng 1m65, cỡ 35 tuổi, dáng người cũng không tệ lắm, màu da hơi ngăm đen.
Ấn tượng đầu tiên là thành thục, mạnh mẽ.
Nữ nhân mặc trang phục màu xanh lục, sắc mặt tức giận, hai tay chống nạnh, hô với một nam tử mập mạp hơn 50 tuổi: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, thịt dị thú có độc, không thể ăn trực tiếp, càng không thể ăn sống!”
Nam nhân tên Bàn Hổ đó, trước mặt có một mâm thịt bò sashimi, một bầu rượu.
Biểu cảm trên mặt hắn kiểu không sao cả, cười nói: “Lão đại, ăn ít một chút không sao đâu. Ngươi xem ta, ăn thịt dị thú sống gần 20 năm rồi, còn không phải không có chuyện gì à.”
Nữ nhân lục y gấp giọng nói: “Ta thấy ngươi là không đụng tường nam không quay đầu lại, đã quên chuyện xảy ra trên người ‘Lý Quán’ rồi à.”
Bàn Hổ ngượng ngùng cười nói: “Sao có thể quên chứ, nhưng mà thể chất mỗi người khác nhau, Lý Quán chỉ là ăn sống thịt dị thú một lần, đã mất kiểm soát, ta khác với hắn!”
Chuyện hai người vì ăn sống thịt dị thú này, cãi nhau không ngớt.
Người ở bàn cách vách nghe được, lắc đầu thở dài: “Vị đại ca này thật sự là một người lợi hại, thịt dị thú chín còn có độc, không thể ăn nhiều, hắn lại dám ăn sống, đỉnh thật!”
Có người trẻ tuổi nghe không hiểu, hỏi: “Ăn sống thịt dị thú sẽ thế nào?”
Người nọ trả lời: “Thân thể của ngươi sẽ phát sinh dị biến, có thể mọc ra vảy, cũng có thể mọc ra sừng, còn có khả năng mọc ra cái đuôi, đồng thời đầu óc của ngươi sẽ nổi điên, cả người trở nên điên cuồng, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử, cái này gọi là mất kiểm soát!”
Người trẻ tuổi nghe xong lời này, cũng hít ngược khí lạnh.
“Mất kiểm soát?!”
Hai mắt Phương Tri Hành không khỏi trừng lớn một vòng, biểu cảm nháy mắt trở nên cực kỳ phấn khích.
Tế Cẩu cũng nghe đến sợ ngây người, truyền âm đến : “Đệt mợ nó, nghe thú vị ghê, mất kiểm soát không phải là hóa yêu hả? Người sống có thể biến thành yêu ma?!”
Phương Tri Hành hít sâu một hơi, hỏi Lương Bộ Thanh: “Ngươi có từng gặp người mất kiểm soát không?”