Chương 163: Yêu ma (3)
Chương 163: Yêu ma (3)
Phương Tri Hành đi ra, đứng dưới ánh mặt trời duỗi lưng một cái.
“Chào buổi sáng hương chủ!”
Lương Bộ Thanh liếm môi, vẻ mặt đầy thâm ý.
Phương Tri Hành nghiêng đầu nhìn gã, thản nhiên nói: “Chuyện như đêm qua, sau này đừng tự tiện sắp xếp nữa.”
“Vâng vâng, thuộc hạ đáng chết.” Lương Bộ Thanh cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tiện cực kỳ.
Gã biết mình đã làm đúng, chiếm được niềm vui của Phương Tri Hành.
Có lẽ chuyện sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của gã.
Phương Tri Hành nghiêm mặt nói: “Đi, chúng ta đi Cấm Khu.”
Lương Bộ Thanh hỏi: “Hay là tùy tiện đi một chút?”
Phương Tri Hành hơi im lặng, trả lời: “Ngươi biết nơi nào có ‘Văn Lôi Báo’, ‘Vĩ Xà Báo’, ‘Độc Giác Hổ’, ‘Ngọa Sơn Hổ’ không?”
Sắc mặt Lương Bộ Thanh thay đổi, toàn bộ bốn loại dị thú Văn Lôi Báo mà Phương Tri Hành nói đều là dị thú cấp 2 hung danh hiển hách, vô cùng tàn bạo, còn ác hơn cả Ngân Nguyệt Lang nữa.
“Phạm vi hoạt động của vài loại dị thú này khá lớn, có khi phải thử xem có ăn may được không.”
Lương Bộ Thanh không dám nói lời quá chắc chắn.
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Không sao, ngươi xem mà làm.”
Sau đó, hai người một chó lại xông vào Cấm Khu Hắc Phong, lần này bọn họ thay đổi một con đường khác.
Ba khắc sau! (Ba khắc = 45 phút)
Trong hoang dã, một đám “Thạch Bì Trư” lướt ngang qua.
Loại Thạch Bì Trư này da dày thịt béo, cứng rắn như tảng đá, đao kiếm rất khó bổ ra da lông của bọn chúng.
Nhìn từ thể hình mà phán đoán, vẹn vẹn chỉ có con béo tốt nhất kia là miễn cưỡng đạt đến cấp 2.
Vụt!
Tên Phá Giáp nổ bắn ra theo tiếng gió, ba mũi tên bắn ra cùng một lúc, lao đến cùng nhau.
Thạch Bì Trư vẫn còn đang cúi đầu ăn quả anh đào, hồn nhiên không có cảm giác gì.
Phập phập phập!
Ba mũi tên bắn lén từ ba phương hướng, gần như tinh chuẩn bắn trúng đầu của Thạch Bì Trư cùng một lúc.
Một mũi tên trong đó càng đâm trúng mắt của Thạch Bì Trư.
“A graoo graoo ~~”
Toàn thân Thạch Bì Trư cứng đờ, lắc trái lắc phải, thất tha thất thểu, không ngừng kêu gào, cuối cùng ngã vào một rãnh bùn, rất nhanh đã mất hết động tĩnh.
Mấy con Thạch Bì Trư khác chấn kinh, bỏ chạy tứ tán.
Không bao lâu sau một bóng người lướt đến, đáp xuống trước rãnh bùn, đưa tay phất ngang qua người Thạch Bì Trư.
Chỉ một lát sau Thạch Bì Trư đã nhanh chóng teo lại và biến đen, nháy mắt một cái đã chỉ còn lại một đống tro tàn, lơ lửng trong nước bùn đục ngầu.
Ba mũi tên theo đó rơi ra ngoài.
[Giết chóc: +1]
[Thu thập huyết dịch: +1]
[Thịt dị thú cấp 2: +518 cân]
Khóe miệng Phương Tri Hành hơi cong lên, vẻ mặt thoải mái không gì sánh được.
Đảo mắt lại hơn một giờ trôi qua.
Trên một ụ đất nhô lên, Phương Tri Hành phát hiện một con “Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím”, phần thân dài hơn ba mét, còn phải khổng lồ to lớn hơn con rồng Komodo nhiều.
Phần lưng của Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím gập gềnh, cái vảy nhô lên, trông dày vô cùng, hơn nữa còn bao trùm dọc từ phần đầu đến tận phần đuôi.
Lúc Phương Tri Hành tra cứu tài liệu ở Tuyên Võ các, trùng hợp từng nhìn thấy thông tin có liên quan đến Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím.
“Lưng cứng rắn còn hơn cả thép tinh luyện, đao thương khó nhập, nhược điểm ở bụng.”
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, cảm giác kỹ năng bộc phát Phá Giáp của cậu chưa chắc có thể bắn thủng lớp vảy của Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím.
“Mặc kệ thế nào, cứ bắn một mũi tên trước thử xem.”
Phương Tri Hành thở sâu, kéo cung, trữ sức, sức mạnh được tích trữ đến mức lớn nhất.
Thả!
Vụt!
Mũi tên xẹt qua giữa không trung, vô cùng nhanh chóng, khoảng cách không tới trăm mét chớp mắt đã đến.
Keng!
Một tiếng vang kim loại truyền ra ngoài.
Mủi tên kia đánh trúng đầu Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím thì lập tức bị văng ra, rơi xuống mặt đất.
Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím tức khắc cảnh giác, ngẩng đầu quan sát bốn phía, cái lưỡi dài thụt ra thụt vô.
Phương Tri Hành sầm mặt, bỏ lại cung tên, rút đao ra khỏi vỏ.
“Tế Cẩu, chúng ta lên!” Phương Tri Hành xông lên.
Tế Cẩu nhanh chóng lao đến trước mặt Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím, sủa loạn xạ với con quái thú lớn hơn nó rất nhiều đích.
Nhất thời Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím có chút ngớ người, nghi hoặc nhìn thằng nhãi này.
Đột nhiên, nó nghiêng đầu sang chỗ khác.
Phương Tri Hành nhón mũi chân dẫm lên trên hoa cỏ giống như một cơn gió, lên xuống mấy cái đã nhào tới phía sau Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím.
Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím xoay người lại.
Tế Cẩu lập tức xông đến, bắt lấy chân trước của nó cắn một cái.
Cắn xong rồi bỏ chạy ngay lập tức.
Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím giận tím mặt, vung đầu qua đây, miệng đập lên trên mặt đất làm dấy lên một mảng lớn bùn cát, cuốn theo tất cả lao về phía Tế Cẩu.
“Má nó!”
Tế Cẩu lấy làm kinh hãi, không ngờ Thằn Lằn Vẩy Đen Mắt Tím lại có một chiêu như vậy, không kịp phản ứng, bị bùn cát nuốt hết.
Gần như cùng lúc đó Phương Tri Hành vọt đến phụ cận, thân hình thoắt một cái.