Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 176 - Chương 176: Thu Quan (3)

Chương 176: Thu quan (3) Chương 176: Thu quan (3)

Cậu gật đầu, nói: "Mấy huynh đệ vất vả rồi, các ngươi tiếp tục làm việc đi."

"Phương hương chủ đi đường thuận lợi, cung tiễn Phương hương chủ!"

Người của Tiểu Đao bang cùng hét lớn.

Phương Tri Hành và Lương Bộ Thanh nhanh chóng đến huyện thành, sau khi vào thành thì đi đến Đúc Binh đường trước.

Phương Tri Hành thanh toán thù lao cho Lương Bộ Thanh, sau đó đưa cho gã một khoản tiền cọc, yêu cầu lần sau cậu tiến đến Cấm Khu cấp 3 thì gã đi theo.

Lương Bộ Thanh tất nhiên cũng mong như vậy, nên vui vẻ đồng ý.

Nói thật, tên nhãi Lương Bộ Thanh vừa gặp nguy hiểm đã bỏ chạy, có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa, nghiệp vụ tố chất có vấn đề, nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ không để ý đến gã.

Nhưng chính vì tính cách thận trọng của gã khiến cậu có thể bình an ra vào Cấm Khu trên 50 lần.

Hơn nữa, Phương Tri Hành có quá nhiều bí mật không thể cho người khác biết, tác phong kêu cút của Lương Bộ Thanh trái lại rất hợp với cậu.

Sau đó Phương Tri Hành quay về nha huyện, cậu đi kiểm tra Cung Binh doanh trước, xác nhận mọi thứ đều bình thường, lúc này mới trở về biệt viện nghỉ ngơi.

Cậu nằm trên giường.

Mệt mỏi tích lũy mấy ngày dần kéo đến khiến cậu vừa ngã đầu xuống là ngủ thiếp đi.

Vừa thức tỉnh thì đã là sáng ngày hôm sau.

Phương Tri Hành ngồi ở trước bàn, nhớ rõ chuyến đi Cấm Khu Hắc Phong lần này, sơ lược lại toàn bộ quá trình.

Đây là thói quen cá nhân của cậu, điều tra bổ sung, không để lại tai hoạ ngầm.

Sau đó cậu và Tế Cẩu đối chiếu, đều cảm thấy không có sơ hở lớn gì cả.

Tóm lại, chuyến này được gọi là thu quan hoàn mỹ!

Tế Cẩu không nhịn được mà hỏi: "Mày tính lúc nào đến Cấm Khu cấp 3?"

Phương Tri Hành cân nhắc một lúc, rồi trầm ngâm nói: "Cấm Khu cấp 3 rất nguy hiểm, chúng ta nhất định phải thăng cấp ít thực lực."

Tế Cẩu cạn lời: "Mày đã mạnh đến nước này rồi, quét ngang cùng cấp bậc Đại Mãng cảnh, còn thăng cấp thế nào được nữa?"

Phương Tri Hành nói ngay: "Thực lực cá nhân đã đến đỉnh, nhưng ta còn có thể thăng cấp trang bị.

Ví dụ, mức độ sắc bén của mũi tên chưa đủ, không cách nào bắn thủng dị thú có vảy hộ thể như Độc Giác Hổ và Tứ Nhãn Ngạc.

Mặt khác, phẩm chất của đại đao cũng rất kém, cần chuẩn bị thanh đao lợi hại hơn."

Tế Cẩu hiểu ra, nó nhắc nhở: "Chuyện này dễ làm thôi, mày là hương chủ của Đúc Binh đường, làm mấy món binh khí không phải chỉ là chuyện một câu nói à."

Phương Tri Hành cũng nghĩ như vậy.

Sau buổi trưa, một người một chó cưỡi ngựa xuất hành, tiến về Đúc Binh đường.

Đi được nửa đường thì đường đi phía trước bị chặn lại.

Hai xe ngựa xa hoa đi đối đầu nhau, không ai chịu nhường ai.

Phu xe và tùy tùng nổi giận đùng đùng, đánh nhau, khiến cho cảnh tượng hỗn loạn hơn.

Trước đầu xe có một nữ nhân đứng đấy, cách ăn mặc xinh đẹp, nạm vàng mang ngọc, mặc xiêm y với kiểu dáng lưu hành, trông rất quý phái.

" y da, là nhà nào đánh nhau với nhà nào vậy?"

"Ta biết, một bên là nhị phu nhân của Hứa hương chủ Đúc Binh đường, một bên là tiểu thiếp của Diệp hương chủ, cũng là Đúc binh đường."

"Ta đã sớm nghe nói 2 hương chủ của Đúc Binh đường không thuận mắt nhau, không ngờ nữ nhân của bọn họ cũng không thuận mắt nhau."

"Không phải à?"



Người vây xem náo nhiệt, chỉ trỏ rất nhiều.

Phương Tri Hành cạn lời, thì ra là hai cô vợ đang bày trò.

Cậu đánh giá hai nữ nhân cẩn thận, trông rất đẹp mắt, chỉ là hơi nhu nhược, có thể là không chịu nổi vận động kịch liệt.

Thấy song phương ầm ĩ không chịu dừng, có lẽ nhất thời không chấm dứt được, Phương Tri Hành bèn có ý định đi đường vòng.

"Tránh ra, tránh ra!"

Đột nhiên có một con tuấn mã xông đến từ phía sau.

Phương Tri Hành quay đầu nhìn rồi không khỏi nhếch lông mày.

Người ngồi trên lưng ngựa chính là La Thiên Thiên, còn là nữ giả nam.

Cô ta hoàn toàn không chú ý đến Phương Tri Hành, mắt nhìn xe ngựa chặn đường, hàng mi thanh tú nhăn lại.

"Cha!"

La Thiên Thiên không dừng lại mà cưỡi ngựa tiến về phía trước.

Đám người vây xem không ngừng né tránh, nhường ra một con đường.

La Thiên Thiên đi đến trước mặt xe ngựa, quát lên: "Là ai không có mắt, mau cút ra."

Hai nữ nhân cùng với đầy tớ của bọn họ đều dừng tay, quay đầu nhìn.

" y dô, đây là cô nương nhà ai, ăn mặc thành bộ dạng này, là dự định dụ dỗ ai à?"

Nhị phu nhân Hứa gia đánh giá La Thiên Thiên, hai tay đan chéo trước ngực, cười khinh thường.

"Đúng vậy, nói ai không có mắt đấy?"

Tiểu thiếp Diệp gia cũng bước qua, lạnh giọng nói: "Có tin ta móc mắt của ngươi ra không, xem ngươi có mắt hay không?"

Vừa rồi 2 bọn họ còn thế như nước với lửa, nhưng bởi vì một câu khiêu khích của La Thiên Thiên, trong nháy mắt đã hình thành mặt trận thống nhất.

Ly kỳ nhất là bọn họ đều không quen biết La Thiên Thiên.

"Có kịch hay xem rồi."

Khóe miệng của Phương Tri Hành hơi nghiêng, cậu thờ ơ lạnh nhạt.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0