Chương 229: Trừ yêu (2)
Chương 229: Trừ yêu (2)
Cũng may gió mạnh đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Bụi mù cũng tản nhanh theo gió.
2 người họ lần nữa tập hợp lại một chỗ, kiểm tra lẫn nhau, ngoại trừ Phong Quang Nghĩa bị trầy da thì vẫn ổn.
"Đứa trẻ của ta, ngươi ở đâu?"
Nữ yêu ma đột nhiên khóc thút thít, nước mắt chảy ra ào ào.
Nước mắt bẩn như nước thải trong đường cống ngầm, giọt từng giọt lớn xuống mặt đất, nện lên bùn đất xoay tròn.
Ầm đùng!
Nữ yêu ma ngồi co quắp trên mặt đất, che mặt khóc lóc, càng khóc càng dữ dội.
Vân Tâm đại sư nhìn thấy tình hình này thì trầm giọng nói: "Hiện tại tinh thần của ả không tỉnh táo, chính là thời cơ tốt để chúng ta ra tay, giết!"
3 người họ không chần chờ mà lần nữa nhào tới.
Nữ yêu ma đột nhiên cúi đầu nhìn về phía 3 người họ, hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy đứa trẻ của ta không?"
Vân Tâm đại sư nhảy lên bắp đùi của nữ yêu ma, điểm mũi chân, sau đó đáp lên khuỷu tay của ả, lần nữa bay lên không, nhảy lên gò má của ả.
"Yêu ma, nhận lấy cái chết đi!"
Vân Tâm đại sư ra quyền hung ác, lúc này bà đâu còn chút từ bi nào của người xuất gia.
Bịch!
Gò má của nữ yêu ma nổ tung, chuyển hướng về phía bên kia, phun ra máu tươi.
Vân Trân ở phía dưới vọt đến đầu gối phải, xuất ra một quyền mạnh.
Răng rắc!
Đầu gối phải của nữ yêu ma truyền ra tiếng nứt xương.
Phong Quang Nghĩa không cam lòng tỏ ra yếu kém, tay bọ ngựa đáp trên đầu gối trái của nữ yêu ma, rạch ra 2 lỗ hổng sâu, máu chảy như suối.
Nữ yêu ma bị đau, lại là một tiếng gầm rú thê lương.
Lập tức!
Từng làn sóng xung kích mắt thường có thể thấy cuồn cuộn ra ngoài từ trong miệng ả.
Gió mạnh cuốn đến.
3 người Vân Tâm đại sư lại bị gió mạnh thổi đi.
Nhưng lần này bọn họ đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng ổn định bóng dáng, không còn chật vật như lần trước đó nữa.
"Giết!"
3 người họ không ngừng nghỉ mà đánh về phía nữ yêu ma.
"Đứa trẻ của ta, đứa trẻ của ta..."
Nữ yêu ma thì thào rên rỉ, ả đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Vân Tâm đại sư: "Ngươi cướp đứa trẻ của ta đi rồi đúng không? Trả lại cho ta! Trả đứa trẻ lại cho ta mau!"
Nữ yêu ma chợt vươn bàn tay khổng lồ bắt lấy Vân Tâm đại sư với tốc độ rất nhanh, hất mạnh xuống mặt đất, té xuống.
Đùng!
Vân Tâm đại sư ngửa mặt lên trời, ngã trên mặt đất, mặt đất rung động kịch liệt tạo ra hố lớn.
Không đợi bà bò dậy!
"Trả! Đứa trẻ! Lại cho ta!"
Yêu ma quơ song quyền nện xuống mặt đất, chấn động ầm ầm!
Mặt đất không ngừng rung động run rẩy!
Bụi đất tung bay!
Nữ yêu ma nện một phát 20 30 cái, hố lớn trên mặt đất nhanh chóng mở rộng.
Ả dừng lại, giơ song chưởng lên, nhìn đi.
Hai nắm đấm rách nát, có thể thấy xương trắng ở bên trong.
Vân Tâm bò dậy khỏi hố lớn, phủi bụi trên người, trên mặt hiện lên nụ cười khinh thường.
"Sức mạnh của ngươi vẫn chưa đủ làm tổn thương ta đâu!"
Vân Tâm đại sư bình tĩnh lại, tuy bà là nữ tử nhưng khổ tu Khô Mộc thần công, cơ thể chịu đòn rất được.
Người đánh bà nhất định sẽ bị chấn ngược lại rồi tổn thương.
Hai tay của nữ yêu ma nhanh chóng khép lại.
Ả khóc lóc la ầm lên: "Đứa trẻ của ta mất rồi, ta phải đi tìm đứa trẻ của ta."
Ả đứng lên, cơ thể cao 10 mét như lầu cao, mỗi lần hai chân di chuyển dẫm xuống mặt đất đều như địa chấn.
Nữ yêu ma bước ra ngoài.
Vân Tâm đại sư nhìn thấy cảnh tượng này thì vội vàng nhìn ra xa.
Lúc này, lão thôn trưởng đang dẫn đám thôn dân bò lên bậc thang, bọn họ vẫn chưa rút lui đến bên ngoài hố.
"Chặn ả lại!"
Vân Tâm đại sư vọt mạnh về phía trước.
Vút!
Đúng lúc này, một mũi tên thình lình bắn ra ngoài, chui vào ấn đường của nữ yêu ma.
Một tiếng “phịch” vang lên, mũi tên xuyên thủng qua, bay ra ngoài từ sau đầu.
Ấn đường và sau đầu của nữ yêu ma xuất hiện một lỗ máu.
Nữ yêu ma lảo đảo rồi ngã rầm trên mặt đất.
"Tiễn!"
"Là Phương hiệp sĩ ra tay!"
3 người Vân Tâm đại sư không khỏi mừng rỡ.
Bọn họ không khỏi nhìn quanh, nhưng không tìm thấy Phương Tri Hành đang ẩn nấp ở đâu.
"Ra tay, một hơi giải quyết ả đi!"
Vân Tâm đại sư hít thở sâu, nhảy lên trên bụng của nữ yêu ma, nhảy về phía trước, giẫm phải một căn phòng lớn, bắn lên, sau đó đáp lên sống mũi của nữ yêu ma.
Vết thương bị xuyên ở ấn đường của nữ yêu ma, vẫn đang khép lại, tốc độ khép lại rõ ràng chậm hơn vết thương khác một tí.
Vân Tâm đại sư siết chặt song quyền, vọt về phía sống mũi của nữ yêu ma, đập mạnh từng cái một!
Sống mũi của nữ yêu ma nhanh chóng sụp xuống.
Nhưng không lâu sau, nữ yêu ma chợt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Vân Tâm đại sư.
Thè đầu lưỡi đỏ tươi ra ngoài, uốn lưỡi lên.
Vân Tâm đại sư vội vàng nhảy xuống, suýt chút nữa thì bị đầu lưỡi cuốn vào.
Nữ yêu ma bắt đầu đứng dậy rồi chậm rãi ngồi xuống.
Nhưng giây tiếp theo lại có một mũi tên bắn đến, nhắm chuẩn vào ấn đường của nữ yêu ma.