Chương 313: Ruộng hoa (2)
Chương 313: Ruộng hoa (2)
Một lát sau, cậu đi thẳng tới cuối đường.
Ánh vào mi mắt chính là một ruộng hoa rất lớn, hết luống này tới luống khác.
Trung tâm của ruộng hoa dựng một trúc lâu 2 tầng rộng lớn, tràn ngập khí tức cổ kính.
Phương Tri Hành thuận theo đường nhỏ chằng chịt, đi tới cửa lớn ngoài trúc lâu.
“Gâu gâu!”
Bỗng nhiên, một con chó đen lớn vọt ra, cách cổng rào, gầm rú với Phương Tri Hành và Tế Cẩu.
Tế Cẩu liếc nhìn con chó đen lớn, vẻ mặt khinh thường.
Con chó đen thấy vậy, dường như bị chọc giận, cách một cánh cửa, sủa điên cuồng không ngừng.
Phương Tri Hành xuống ngựa, chú ý tới trên cửa treo một cái chuông, cậu vươn tay lay một lát.
Leng keng leng keng ~
Tiếng chuông từ từ truyền ra.
Chỉ chốc lát, trong trúc lâu 2 tầng ló ra một cái đầu, rõ ràng là một phu nhân trung niên, bà nhanh chóng rụt trở về.
Tuy Phương Tri Hành chỉ nhìn thoáng, lại cảm giác phu nhân kia phong tư yểu điệu, nhìn quanh khiến người ta lóa mắt, dường như là một đại mỹ nhân.
Ngay sau đó, phu nhân đi ra khỏi trúc lâu, đi thẳng tới trước cổng rào.
“Tiểu Hắc, đừng kêu nữa.”
Phụ nhân vươn tay sờ đầu con chó.
Con chó lớn lập tức yên tĩnh lại.
Phương Tri Hành cẩn thận đánh giá, quả nhiên dung mạo phu nhân cực kỳ đẹp, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng nõn như đồ sứ, dáng người lại càng ấn tượng.
Trên gương mặt của bà có vết tàn nhang nhàn nhạt, tăng thêm vài phần quyến rũ phong tình.
Nội tâm Phương Tri Hành nhanh chóng đưa ra đánh giá, thành thục hơn La Thiên Thiên, có thêm vài phần vẻ đẹp dã tính hơn Tố Nương.
“Ngươi là vị nào, tìm ai vậy?”
Mặt trời đang tỏa sáng, phu nhân giơ tay ngang phía trên chân mày, nhìn kỹ Phương Tri Hành dáng người khôi ngô cao lớn.
“Tại hạ Phương Tri Hành, đến từ huyện thành Khánh Lâm, xin hỏi tỷ tỷ là Hoa Cô đúng không?”
Phương Tri Hành cười đáp: “Ta muốn thuê một căn phòng có hầm ngầm, có người nói cho ta biết chỗ của tỷ có.”
Hoa Cô hơi im lặng, nhíu mi hỏi: “Ngươi cần hầm ngầm làm cái gì?”
Phương Tri Hành nói thẳng: “Ta là người tập võ, cần một nơi tuyệt đối yên tĩnh bế quan tham ngộ công pháp.”
Hoa Cô hiểu rõ, cân nhắc một lát, hỏi: “Chỗ ta có hầm ngầm, ngươi muốn thuê bao lâu?”
Phương Tri Hành liền nói: “Chỉ cần một tháng, ta có thể sẽ đi sớm hơn, nhưng tiền thuê ta sẽ trả một tháng.”
Hoa Cô gật đầu, nâng ngón tay chỉ phía đông ruộng hoa, cẩn thận nói: “Bên đó ta dựng mấy căn nhà nông trang nhỏ, là cho nông dân chuyên trồng hoa tạm thời thuê tới ở, bên cạnh nông trang có một hầm ngầm, từng có một khoảng thời gian chuyên môn dùng để cất giữ hạt giống hoa, sau này bị bỏ hoang.”
Bà nhắc nhở: “Cái hầm đó thời gian dài không được dọn dẹp, hơi bẩn, hơn nữa bên trong có thể có con chuột sâu gì đó.”
Phương Tri Hành hỏi: “Độ kín của căn hầm thế nào, có lọt sáng không?”
“Vậy thì không lọt.”
Hoa Cô cười nhạt nói: “Hầm được xây dựng khá vững chắc, không lọt sáng, không thấm nước, không ẩm ướt.”
Phương Tri Hành vừa lòng nói: “Được, ta sẽ tự mình quét tước.”
“Vậy được, ta dẫn ngươi qua xem thử.”
Hoa Cô mở cổng rào, đi ra.
Con chó đen lớn đó vừa lủi ra, đến trước mặt Tế Cẩu, nhìn chằm chằm Tế Cẩu không ngừng, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra gừ gừ nhẹ.
Tế Cẩu trợn mắt xem thường, không để ý tới.
Từ lúc làm chó, Tế Cẩu ghét nhất chính là chó!
Hoa Cô dẫn theo Phương Tri Hành đến phía đông.
Con chó đen lớn theo đuôi Tế Cẩu suốt dọc đường, vừa cảnh giác vừa tò mò, thỉnh thoảng ý đồ nhích lại gần, để ngửi mông Tế Cẩu.
“Gừ!”
Tế Cẩu trừng mắt tức giận, nhe răng trợn mắt, hung thần ác sát.
“Ẳng ~” Con chó đen sợ tới mức co rụt cổ lại, lỗ tai cụp xuống, trốn đến bên cạnh Hoa Cô run rẩy.
Hoa Cô không khỏi nhìn Tế Cẩu thật sâu, vuốt ve đầu con chó đen, biểu thị an ủi.
“Con này của ngươi là chó hay là sói?” Hoa Cô không nhịn được hỏi.
Phương Tri Hành cười nói: “Nó là Tế Cẩu.”
“Tế...”
Hoa Cô hơi trừng to mắt, mơ hồ hiểu được cái gì, hai má hơi đỏ lên, không miệt mài theo đuổi nữa.
Thấy vậy, khóe miệng Phương Tri Hành nhếch lên, chợt chuyển hướng đề tài, tò mò giống như thuận miệng hỏi: “Hoa Cô, một cánh đồng hoa lớn như vậy đều thuộc về tỷ hả?”
Hoa Cô trả lời: “Ừm, từ trong tay tổ mẫu của ta truyền xuống.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, thở dài: “Bên ngoài lộn xộn, vô số dân chúng trôi giạt khắp nơi, nơi này của mọi người là một mảnh thái bình, không tranh với đời, thật tốt!”
Hoa Cô nghe vậy, liếc Phương Tri Hành, cười khẽ, đáp: “Trên đời này tồn tại nơi không tranh với đời à? Thôn Hoa Hạnh cũng không thái bình như ngươi nghĩ.”
Phương Tri Hành đầu tiên là ngẩn ra, vừa muốn hỏi kỹ, nhưng Hoa Cô đột nhiên bước chân nhanh hơn, chỉ vào một hàng nhà trúc phía trước nói: “Tới rồi, nơi này tổng cộng có 8 căn nhà trúc.”
Phương Tri Hành nhìn, tất cả nhà trúc đều trống không, không ai ở lại, bên trong từng được quét dọn, nhìn cực kỳ sạch sẽ.
Hoa Cô đi tới bên cạnh nông trang, cong thắt lưng, vươn tay xốc lên một cái nắp trúc trên mặt đất.