Chương 365: Phá hạn (2)
Chương 365: Phá hạn (2)
Phương Tri Hành hiểu rõ, cậu trầm ngâm nói: "Có lẽ La Khắc Kỷ muốn tao đi giết người nào đấy. Người này là loại La Khắc Kỷ kiêng kị, không tiện ra tay."
Tế Cẩu cạn lời: "Nếu là như vậy, La Khắc Kỷ tuyệt không phải là minh chủ. Sớm muộn gì hắn cũng chơi chết mày."
Đúng vào lúc này.
Ôn Ngọc Lâm cũng bước ra khỏi phòng.
Phương Tri Hành tiến lên trước, cười rạng rỡ nói: "Ôn huynh."
Ôn Ngọc Lâm nhìn Phương Tri Hành, ngoài cười nhưng trong không cười, thản nhiên nói: "Ồ, chúc mừng Phương huynh, không chỉ lập nhiều đại công mà còn đạt được trọng thưởng nữa."
Phương Tri Hành vội vàng nói: "Hây, đại công gì chứ, tất cả đều là may mắn mà thôi, đổi lại là Ôn huynh đi làm thì công lao sẽ thuộc về huynh, đâu có chuyện của ta chứ?"
Cậu nhìn hộp gấm màu đen trong tay rồi than thở: “Hây, nói thật thì ta hơi ngại. Ôn huynh, chi bằng ta tặng Phá Hạn đan này cho huynh, huynh mới là tâm phúc thật sự của đại công tử, theo lý nên là huynh nhận thưởng mới đúng.”
Ôn Ngọc Lâm không khỏi bật cười, cân nhắc nói: "Đồ đại công tử cho huynh vậy sẽ là của huynh, ta lấy phần thưởng của huynh sao coi cho được, chẳng phải là cướp à?"
Gã dứt lời thì phất tay nói: "Ta còn có việc phải bận rộn, đi trước một bước."
Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhìn nhau.
"Có vấn đề!"
Tế Cẩu nhìn mặt mà nói chuyện, quả quyết nói: "Phá Hạn đan tuyệt đối có vấn đề lớn."
Khóe miệng Phương Tri Hành hơi vểnh lên rồi nhét hộp gấm đen kịt vào trong lòng.
Một đêm trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến hôm sau.
Sáng sớm, Phương Tri Hành ăn xong bữa sáng, hỏi thăm Ôn Ngọc Lâm đôi chút thì biết được hôm nay không có gì phải làm cả.
Vì thế cậu xin chỉ thị La Khắc Kỷ, nói mình muốn ra ngoài dạo phố, làm quen hoàn cảnh của nội thành.
La Khắc Kỷ đồng ý sảng khoái.
Một người một chó ra ngoài dạo phố.
Bất giác, hai người họ xông vào phố Thiên Bảo phồn hoa nhất nội thành.
Bởi vì có “thương hội Thiên Bảo” tiếng tăm lừng lẫy nên con phố này mới có tiếng.
Phương Tri Hành tiến vào đại sảnh của thương hội Thiên Bảo hỏi thăm nhân viên tiếp tân có bán "Huyết Lan thảo" hay không.
"Huyết Lan thảo, hiện tại có hàng, ngài muốn mua mấy cây?"
Tiểu thư bán hàng đứng sau quầy nở nụ cười ngọt ngào trả lời.
"A đù, thật sự có Huyết Lan thảo!"
Phương Tri Hành không khỏi vui mừng quá đỗi.
Nói thật, lúc cậu ở huyện Khánh Lâm, Trần Bình thu mua Huyết Lan thảo thông qua nhiều con đường nhưng một mực không có hồi âm.
Tuyệt đối không ngờ bên trong quận thành có tiền thì có thể mua được vật tầm thường như Huyết Lan thảo.
Vì thế!
[3, Thu thập Huyết Lan thảo: 10 cây (Đã hoàn thành.)]
Sau đó, Phương Tri Hành đã mua một tấm bản đồ mới nhất.
“Chậc, 50 dặm bên ngoài quận thành chỉ có một Cấm Khu cấp 3!”
Phương Tri Hành mở bản đồ ra nhìn kỹ, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Tế Cẩu đáp lại: "Vậy thì tốt, chúng ta có thể đi nhanh về nhanh."
Phương Tri Hành cũng muốn sớm đến Cấm Khu hoàn thành nhiệm vụ săn giết, nhưng cậu nhanh chóng ổn định lại tinh thần.
Trầm ngâm nói: "Không vội, đợi sắp xếp mọi thứ ổn định rồi hẵng nói."
Tế Cẩu không phản đối, nó suy nghĩ rồi nhắc nhở: "Tổng bộ Thiết Sơn môn cũng ở bên trong quận thành, mày tốt xấu gì cũng là hương chủ, có muốn đi kết thân không?"
Phương Tri Hành đang có ý đó, cho nên nghe ngóng vị trí cụ thể của tổng bộ Thiết Sơn môn, sau đó tiến đến khu đông nội thành.
Không bao lâu sau, một cánh cổng rộng lớn đập vào mí mắt của Phương Tri Hành.
"Tổng bộ Thiết Sơn môn quả nhiên khí phái."
Phương Tri Hành đứng bên ngoài cổng lớn, tùy ý quan sát một lúc, phát hiện tổng bộ Thiết Sơn môn lớn hơn Đúc Binh đường gấp 10 lần, vàng son lộng lẫy, tràn đầy khí thế.
Cậu bước lên trước, xuất ra lệnh bài thân phận với người gác cổng.
Người gác cổng nhận lệnh bài cẩn thận chu đáo, sau đó chạy đi lật danh sách kiểm chứng.
Sau một lúc lâu, người gác cổng có vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ quay lại, lạnh lùng trả lời: "Ta kiểm tra nhiều lần, không thấy người này! Ngươi hoàn toàn không phải là hương chủ Thiết Sơn môn ta!"
Phương Tri Hành ngây ra, nghiêm mặt nói: "Huynh đệ, ai dám nói dối chuyện này chứ? Ta là hương chủ của Đúc Binh đường huyện Khánh Lâm, không lâu trước đây, đường chủ Lư An Phủ còn viết phần thư đề cử lên tổng bộ xin cho ta Nhục Đan cấp 3 đấy."
Người gác cổng nghe xong lời này thì không khỏi không thận trọng, đáp lại: "Ngươi đợi tí, ta đến nội vụ kiểm tra xem."
Hắn xoay người chạy đi, qua thời gian một chén trà mới chạy trở lại.
"Vẫn không tra ra người này!"
Người gác cổng nổi giận, không nhịn được mà nói: "Ngươi đừng giày vò ta nữa, ta đã hỏi nhiều lần, hoàn toàn không ai nghe đến ngươi cả."
Phương Tri Hành im lặng, hàng lông mày dần nhíu lại tỏ ra phiền muộn.
Tế Cẩu cũng ngây ra, kinh ngạc nói: "Lẽ nào Lư An Phủ hoàn toàn không bẩm báo chuyện của mày lên tổng bộ?"
Phương Tri Hành liếc nhìn Tế Cẩu, da mặt căng lên nói: "Mày cảm thấy Lư An Phủ dám đùa giỡn tao như vậy à?"