Chương 379: Khách mới (3)
Chương 379: Khách mới (3)
Sau đó cậu dạo chơi trên phố, đi ngang qua một cửa hàng binh khí, mua một thanh trúc đao vừa tay.
Chớp mắt bốn ngày đã trôi qua.
Đột nhiên có một vị khách đến Ích Hương trai.
Đó là một nam tử trung niên khoảng 50 tuổi, cao khoảng 2 mét, thân hình vạm vỡ, trên cánh tay đeo từng chiếc vòng sắt màu bạc.
Sau khi Hồng Diệp xác minh thân phận của ông ta, thì cho ông ta vào ở tây sương phòng.
“Trai chủ, người đó do đại công tử giới thiệu đến đây, tên Mã Tranh Minh, tu luyện <Thi;ết Tuyến Quyền>, thực lực ở giai đoạn Tứ Cầm cảnh sơ kỳ.” Hồng Diệp giới thiệu.
“Tứ Cầm cảnh? !”
Phương Tri Hành khẽ nheo mắt, ngạc nhiên nói: “Một cao thủ Tứ Cầm cảnh, ở đâu mà chẳng được trọng vọng? Sao ông ta lại chạy đến chỗ chúng ta?”
Hồng Diệp đáp: “Mã Tranh Minh vốn là người của tiểu môn phiệt Nhạc gia, nhưng ông ta phản bội Nhạc gia, làm gian tế.
Sau khi chuyện này bị lộ, ông ta bị Nhạc gia truy sát, sau đó không còn nơi nào để trốn, nên đã đầu quân cho đại công tử, nhưng đại công tử không tiện thu nhận ông ta, cho nên đã sắp xếp đến chỗ chúng ta.”
Phương Tri Hành chậc một tiếng, gật đầu: “Được rồi, bảo ông ta đến gặp ta.”
“Được.”
Hồng Diệp quay người đi gọi người.
Không lâu sau, Mã Tranh Minh bước vào, người này có khuôn mặt dài, râu ngắn, trên lông mày bên phải có một vết sẹo xấu xí, khiến lông mày bị đứt.
“Mã mỗ bái kiến trai chủ.”
Mã Tranh Minh cúi đầu vái chào, trên mặt ông ta không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc, dường như không ngờ trai chủ lại trẻ như vậy.
“Miễn lễ.”
Phương Tri Hành ung dung bình tĩnh, quan sát Mã Tranh Minh từ trên xuống dưới rồi hỏi thằng: “Nghe nói ông là Tứ Cầm cảnh, thuộc hệ nào, sức mạnh đạt đến mức nào?”
Mã Tranh Minh cười đáp: “Hồi trai chủ, Mã mỗ thuộc hệ Cự Hùng, sức mạnh đã đạt đến 8 vạn cân!”
Phương Tri Hành hiểu rõ, giờ phút này, lòng cậu vô cùng thoải mái.
Không có so sánh thì không có tổn thương.
So với đệ tử môn phiệt, Phương Tri Hành cảm thấy áp lực như núi, vô cùng khó chịu.
Nhưng so với những võ giả bình thường này, Phương Tri Hành lập tức cảm nhận được sức mạnh của bản thân.
Tứ Cầm cảnh rắm chó gì chứ, Mã Tranh Minh căn bản không thể là đối thủ của Tam Cầm cảnh viên mãn như cậu.
Phương Tri Hành liếc nhìn trúc đao, trong lòng đã có tính toán, nhàn nhạt nói: “Mã Tranh Minh, ông cứ an tâm ở lại Ích Hương trai trước đi, Hồng Diệp sẽ giới thiệu quy củ ở đây cho ông.”
Mã Tranh Minh quan sát sắc mặt, phát hiện Phương Tri Hành không thèm nhìn thẳng mặt ông ta, ánh mắt có vài phần khinh thường, hình như hoàn toàn không xem ông ta ra gì.
Nhất thời, trong lòng Mã Tranh Minh không yên, ông ta không rõ lai lịch của Phương Tri Hành, cũng không dám làm càn, vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Mọi việc đều do trai chủ quyết định, Mã mỗ nguyện cống hiến sức lực cho trai chủ.”
Cho nên!
Ích Hương trai có thêm một vị khách mới, nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Hai ngày sau!
Lại có một vị khách đến Ích Hương Trai.
Người này khoảng 40 tuổi, cao hơn 1m9, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, râu ria được cạo sạch, tiếc rằng ông ta bị hói đầu tuổi trung niên, trên đầu có một mảng hói.
Hồng Diệp giới thiệu: “Ông ta tên Kiều Tuyền Lâm, là một trong những cao thủ được Đồng gia nuôi dưỡng. Khi thực hiện nhiệm vụ ám sát, nhất thời không cẩn thận để lộ mặt, không thể ở lại Đồng gia được nữa, cho nên đến Ích Hương trai.”
Phương Tri Hành nói: “Chỗ ta sắp thành nơi thu gom phế liệu rồi, Kiều Tuyền Lâm tu vi thế nào?”
Hồng Diệp đáp: “Ông ta là Tam Cầm cảnh hậu kỳ, hệ Huyền Quy, tu luyện <Kinh; Đào kiếm pháp>.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, triệu kiến Kiều Tuyền Lâm.
“Tham kiến trai chủ.”
Kiều Tuyền Lâm đeo trường đao bước vào cửa, nhìn kỹ Phương Tri Hành, hờ hững chắp tay chào, hành lễ vô cùng qua loa, không có chút kính ý nào.
Phương Tri Hành thấy vậy, khẽ nhếch khóe miệng nói: “Kiều Tuyền Lâm, chắc ông thuộc con cháu dòng chính của Đồng gia, được trọng dụng, đến Ích Hương trai của ta có phần thiệt thòi cho ngươi rồi.”
Kiều Tuyền Lâm sững sờ, sau đó khách sáo nói: “Trai chủ nói gì vậy, chỗ này của ngài đúng là một nơi tuyệt vời, Kiều mỗ cầu còn không được.”
Phương Tri Hành nhàn nhạt nói: “Vậy thì thì tốt quá, ông cứ ở lại trước đi, sau này sẽ có chỗ cho ngươi thể hiện tài hoa.”
Kiều Tuyền Lâm cười cho có rồi nghênh ngang quay người bỏ đi.
Phương Tri Hành nhìn theo, sắc mặt dần dần trở nên u ám, cậu cạn lời lắc đầu rồi bật cười nói: “Toàn mấy thứ gì vậy chứ?”
Hồng Diệp vội vàng nói: “Trai chủ bớt giận, nhi tử của Kiều Tuyền Lâm cưới nữ nhi của một tiểu thiếp Đồng gia, xem như là thông gia của Đồng gia, ông ta được Đồng gia che chở nên kiêu ngạo thành thói, có phần không coi ra gì. Trai chủ yên tâm, ta sẽ cảnh cáo ông ta.”
Phương Tri Hành cười nói: “Thế thì không cần đâu, loại người này ngươi càng cảnh cáo ông ta, thì ông ta sẽ càng gây sự, cứ để mặc ông ta đi.”
Hồng Diệp trầm ngâm một chút, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.