Chương 381: Ám sát (2)
Chương 381: Ám sát (2)
Trong ánh chiều tà, hai con ngựa nhanh chóng chạy đến bờ bắc cầu Hồng Thạch.
Mã Tranh Minh ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn cầu Hồng Thạch một lúc rồi mở miệng nói: “Kiều huynh, chắc xe tù sẽ đi từ bên kia sang đây đúng không? Chúng ta nên canh giữ ở bên nào?”
Kiều Tuyền Lâm nhìn xung quanh một lát rồi đáp: “Rừng cây bên kia sông rậm rạp hơn một chút, có lợi cho việc ẩn nấp, chúng ta qua bên đó đi.”
“Ừ ừ, anh hùng có cùng suy nghĩ.” Mã Tranh Minh cười ha hả, không để lại dấu vết mà nịnh bợ.
Hai người nhanh chóng đi qua cầu, rẽ một khúc cua, bước vào khu rừng rậm, giấu ngựa đi rồi đi ngược lại.
Mã Tranh Minh nấp sau một cái cây bên cầu.
Kiều Tuyền Lâm thì trèo lên một cây đại thụ bên đường chờ đợi.
Trời nhanh chóng tối sầm lại.
Màn đêm buông xuống, bầu trời sao lấp lánh, tiếng côn trùng kêu vang, gió mát thổi đến.
“Mẹ kiếp, nhiều muỗi quá!”
Mã Tranh Minh một chưởng vỗ chết 7, 8 con muỗi, khiến cả tay đầy máu.
Vào ban đêm, muỗi trở nên đặc biệt nhiều.
Hai người Mã, Kiều khó chịu muốn chết, bọn họ giống như túi máu di động, bị một đống muỗi vây quanh đốt tới đốt lui.
Kiều Tuyền Lâm đã nhảy xuống từ trên cây, người ở trên cây không thể di chuyển lung tung, ông ta còn bị muỗi đốt dữ dội hơn.
“Mẹ nó chứ, xe tù đâu rồi, chuyện gì thế này?”
Kiều Tuyền Lâm vô cùng bất mãn, dần dần trở nên sốt ruột, oán giận nói: “Trai chủ bảo chúng ta lập tức đến đây chặn cầu, nhưng xe tù đâu?”
Mã Tranh Minh cũng bực mình nói: “Đúng vậy, tin tức của trai chủ không chính xác chút nào, đây chẳng phải hố chúng ta à?”
Hai người càng nói càng tức giận, đầy bụng oán giận.
Thời gian trôi nhanh đến rạng sáng.
Mã Tranh Minh không ngừng ngáp, ông ta dựa vào gốc cây, mơ màng muốn ngủ.
Kiều Tuyền Lâm nằm thẳng trên mặt đất, hai chân vắt chéo lên nhau.
Nếu không phải bị muỗi quấy rầy, hai người bọn họ đã sớm ngủ say rồi.
Đột nhiên, có ánh sáng lập lòe từ xa, dần dần tiến lại gần.
Bịch bịch bịch!
Tiếng vó ngựa hỗn loạn vang lên.
Mã Tranh Minh chợt tỉnh ngủ, vội vàng gọi Kiều Tuyền Lâm dậy.
Hai người khom lưng nhìn ra ngoài.
Một đoàn xe ngựa vội vã đi đến, có người đi bộ, có người cưỡi ngựa, ở giữa còn có bốn chiếc xe ngựa.
Bọn họ thắp đèn lồng đi về phía trước.
Nhìn kỹ, bốn chiếc xe ngựa đều là xe chở tù nhân.
Trong bốn xe tù, mỗi xe có từ 8 đến 10 tù nhân.
“Nhiều tù nhân như vậy, mục tiêu của chúng ta là ai vậy?”
Kiều Tuyền Lâm ngạc nhiên không chắc chắn.
Mã Tranh Minh đáp: “Trai chủ nói trên xe tù có cột một chiếc khăn tay màu tím.”
Kiều Tuyền Lâm hừ lạnh nói: “Trời tối đen như mực, quỷ mới có thể nhìn thấy xe tù nào có khăn tay màu tím? Mẹ nó, không quản nữa, tóm lại cứ giết hết là đúng rồi.”
Nói xong, ông ta rút một mảnh vải màu đen ra đeo lên mặt, sau đó ngang nhiên bước ra ngoài, đứng chắn giữa đường.
“Người nào vậy?!”
Đội ngũ áp giải xe tù lập tức dừng lại, một nam tử cao lớn cưỡi ngựa giơ đao quát hỏi.
Kiều Tuyền Lâm lạnh lùng nói: “Các vị bằng hữu, đại gia ta đến đây vì xe tù, chỉ cần các ngươi vứt lại bốn xe tù rồi rời đi, thì ta sẽ vô cùng cảm kích.”
“Con mẹ ngươi đánh rắm hả?”
Người cưỡi ngựa nổi giận đùng đùng, nghiêm giọng quát lớn: “Ngươi thuộc chính hay hắc đạo, dám cướp xe tù của 'Án Sát Ti'?”
“Hừ, không biết điều!”
Kiều Tuyền Lâm chậc một tiếng, lạnh lùng nói: “Ngay cả Niết Đài đại nhân nhà ngươi ta cũng chẳng thèm để vào mắt, huống chi là ngươi!”
“Tìm chết!”
Người cưỡi ngựa đột nhiên dồn sức, hai chân đạp mạnh vào lưng ngựa, nhảy lên cao, lách người xông về phía Kiều Tuyền Lâm, rút đao, sau đó vung mạnh, chém một nhát hình tròn.
Đột nhiên, một người lao ra từ trong góc xéo, nhanh chóng áp sát người cưỡi ngựa, giống như chim ưng bụng đói lao vào thức ăn, không phải Mã Tranh Minh thì à ai.
Loảng xoảng~~
Các vòng sắt va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai.
“Quyền Thiết Tuyến!”
Cơ bắp toàn thân Mã Tranh Minh căng lên, ông ta vung cánh tay giống như kéo cung bắn chim, vòng sắt kêu loảng xoảng, đập thẳng vào mặt người cưỡi ngựa.
Tên trên cực kỳ sợ hãi, vội vàng giơ ngang thanh đao trước người để đỡ đòn.
Keng!
Vòng sắt đập vào sống đao, tia lửa bắn ra tứ phía, cả khu rừng rậm rực sáng.
Cơ thể người cưỡi ngựa chấn động, bay chéo ra ngoài, rơi xuống khu rừng rậm, lăn hai vòng trên mặt đất.
Mã Tranh Minh thắng thế không tha người, ông ta nhảy lên đuổi theo.
Người cưỡi ngựa nhanh chóng đứng dậy, vung đao đỡ đòn của Mã Tranh Minh.
Keng keng keng~
Lưỡi dao va chạm dữ dội với vòng sắt, tia lửa bắn dữ dội khắp nơi.
Mã Tranh Minh ra chiêu vừa nhanh vừa mạnh, ông ta “Trắc Thân Thốn Kiều” áp sát đối phương, sau đó tung đòn “Bạch Hổ Hiến Chưởng”, đánh cho người cưỡi ngựa lùi lại từng bước.
Người cưỡi ngựa vẻ mặt nghiêm trọng, nếu không phải hắn đang mặc một bộ giáp nặng, phòng ngự cực mạnh, thì lúc này hắn đã bị thương rồi.