Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 420 - Chương 420: Bắt Cóc (3)

Chương 420: Bắt cóc (3) Chương 420: Bắt cóc (3)

Phụ nhân chỉ tay về phía hậu viện, đầu ngón tay dừng lại ở một tòa lầu các.

Phương Tri Hành lại hỏi: “Tiểu thư Nhan Hồng Đào của các ngươi ở đâu?”

Phụ nhân di chuyển ngón tay, chỉ về phía sau.

Phương Tri Hành hiểu rõ, giơ tay đánh ngất phụ nhân.

Năm người nhanh chóng lao về phía hậu viện.

Phương Tri Hành càng đi về phía trước, cậu càng ngạc nhiên khi phát hiện không có bất cứ cao thủ hộ viện nào đang tuần tra trong tửu trang.

Cho nên, bọn họ gần như không gặp trở ngại nào mà xông thẳng vào hậu viện, đến một tòa lầu các hai tầng.

Phương Tri Hành nhìn quanh lầu các rồi bước đến thử đẩy cửa.

Không ngoài dự đoán, cửa phòng bị chốt từ bên trong.

Điều này có nghĩa là chắc chắn có người trong lầu.

Có lẽ người phụ nhân lúc nãy không nói dối.

Vi Chí Hỏa nhón chân nhảy lên hành lang tầng hai, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ.

Kẽo kẹt~

Thế mà cửa sổ lại mở ra!

Tiếng gió rất lớn nên đã át đi tiếng động nhẹ khi mở cửa sổ.

Thấy vậy, Phương Tri Hành nhảy lên, đáp xuống bên cạnh cửa sổ.

Trong nháy mắt, một mùi hương đặc biệt thoang thoảng bay ra từ trong phòng, sau khi người ta ngửi vào thì tâm trạng trở nên vui vẻ lạ thường.

Vi Chí Hỏa chậm rãi đẩy cửa sổ ra, định nhảy vào thì Phương Tri Hành giơ tay ngăn lại.

Phương Tri Hành ra hiệu cho bốn huynh đệ bọn họ canh chừng bên ngoài, còn mình thì trèo qua cửa sổ vào trong.

Trong phòng tối om, không nhìn thấy năm ngón tay.

Phương Tri Hành không hề hoảng hốt, cậu lập tức mở Đồng Tử Xích Huyết, quét mắt nhìn sang, lập tức nhìn thấy một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Đó là một người, đang nằm thẳng, trên người tỏa ra khí huyết mạnh mẽ.

“Vãi nồi, lượng khí huyết này hơi lớn, ít nhất là cao thủ Nhị Cầm cảnh!!”

Phương Tri Hành không nói gì, xuyên qua ánh sáng huyết khí, cậu dần dần nhìn rõ bóng dáng người đó.

Không nghi ngờ gì là cơ thể của một nữ nhân, đường cong mềm mại, vóc dáng cân đối, có thể nói là rất hấp dẫn, thuộc kiểu người đẹp ngực khủng quyến rũ.

Xung quanh ánh sáng khí huyết lan tỏa lại là một chiếc giường lớn, trên giường có màn che.

Cách đó không xa có một cái bàn trang điểm, các loại trang sức bằng vàng bạc quý giá được đặt trên đó.

Từ kích thước phòng và mức độ xa hoa trong trang trí, chắc chắn nơi này không phải là phòng của một nô tỳ.

Nói cách khác, nữ nhân trên giường rất có thể chính là tiểu thư Nhan Hồng Đào của Nhan thị tửu trang.

Phương Tri Hành vận chuyển độ bền dẻo toàn thân, bước đi lặng lẽ không tiếng động, thậm chí cậu còn nín thở, từng bước lại gần chiếc giường lớn.

Đột nhiên, Phương Tri Hành chớp mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nhận ra nữ nhân trên giường không đắp chăn.

Cậu nhìn kỹ hơn, hay lắm!

Không chỉ không đắp chăn, mà trên người cô cũng không có một mảnh vải nào.

“Hay lắm, không mặc y phục lúc ngủ, có cá tính đấy...”

Phương Tri Hành cạn lời, cậu lấy một gói giấy từ trong người ra, mở ra rồi thổi nhẹ một hơi.

Có bột phấn nhỏ mịn trong gói giấy, thổi một hơi, bột phấn đã bay về phía chiếc giường lớn.

Hơi thở của Phương Tri Hành rất dài, cậu thổi một hơi dài đến ba phút.

Toàn bộ bột phấn trong gói giấy được thổi sang bên kia, lan tỏa ra rồi bao phủ cả chiếc giường lớn.

Chớp mắt lại thêm một lúc, nữ tử trên giường chậm rãi trở mình, phát ra một tiếng rên rỉ không thể diễn tả được.

“Thuốc bột đã phát huy tác dụng rồi...”

Phương Tri Hành ngồi xổm xuống đất, cậu đợi một lát rồi mới bước đến.

Trong bóng tối, Phương Tri Hành lần mò đến cánh tay của nữ tử rồi véo nhẹ một cái.

Nữ nhân không có bất cứ phản ứng nào, chỉ khẽ nhíu mày.

Thấy vậy, Phương Tri Hành hoàn toàn yên tâm, cậu cẩn thận ngửi cơ thể nữ nhân.

Đúng như dự đoán!

Cơ thể nữ nhân có một mùi hương rất kỳ lạ, không thể diễn tả bằng lời, nhưng chắc chắn không phải mùi hương của bất cứ loại phấn son nào cậu biết.

“Hy vọng mình không bắt nhầm người.”

Phương Tri Hành thầm thở dài, sau đó cậu tóm lấy ga trải giường, quấn quanh người nữ tử hết vòng này đến vòng khác, vác cô lên vai, trèo qua cửa sổ ra ngoài.

Bốn huynh đệ Vi thị thấy vậy, đã đáp xuống đất trước.

“Hửm, các ngươi là lũ dâm tặc từ đâu đến?”

Đột nhiên!

Một giọng nói khàn khàn hào phóng đột nhiên vang lên.

Phương Tri Hành giật mình, sắc mặt bốn huynh đệ Vi thị thay đổi, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía.

“Nhìn cái gì mà nhìn, lão phu ở đây này!”

Một bóng người đột nhiên lắc lư, một lão giả đầu trọc mặc áo cà sa bước ra, đầu bóng loáng, đeo một chuỗi tràng hạt trên cổ, xách một bầu rượu trong tay.

Hòa thượng?!

Phương Tri Hành hơi nheo mắt lại, vừa định mở miệng.

“Lão đại, ngài đi trước đi.”

Vi Chí Phong mặt mày âm trầm, vun vút một tiếng buông Cửu Tiết Tiên ra.

Rõ ràng, hắn muốn chặn hậu cho Phương Tri Hành.

Lão nhị, lão tam, lão tứ cũng tản ra, vây quanh hòa thượng đầu trọc.

Phương Tri Hành gật đầu, cậu không nói gì cả, toàn thân đột nhiên dùng sức, vút một tiếng lao ra ngoài.

“Ồ hố, có chút thực lực đấy...”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
4 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0