Chương 454: Diệt môn (2)
Chương 454: Diệt môn (2)
Tên mặt nạ đỏ cười lạnh nói: "Hàn Quần Huy, ngươi chơi quạt sắt điêu luyện quá nhỉ, để ta đấu với ngươi."
Tên của phó môn chủ chính là Hàn Quần Huy, hắn đánh giá tên mặt nạ đỏ, kinh ngạc nói: "Ngươi là ai, hình như hiểu Hàn mỗ rất rõ?"
Ánh mắt của tên mặt nạ đỏ vô cùng oán độc, lạnh lùng nói: "Tám năm trước, ngươi đã dẫn người diệt Lưu gia trang, ta đã sớm muốn tìm ngươi báo thù rồi."
Hàn Quần Huy khẽ híp mắt, ngạc nhiên nói: "Lưu gia trang bị ta giết đến mức gà chó không tha, không chừa một ai sống sót, sao ngươi biết vụ án đó là do ta làm?"
Tên mặt nạ đỏ hừ lạnh nói: "Ngày hôm đó ta cũng có mặt, chỉ là lúc đó ta chỉ là một tên ăn mày bên đường, đương nhiên ngươi không để ý đến ta."
Hàn Quần Huy ngẩn người, tặc lưỡi nói: "Nói như vậy, ngươi không phải người của Lưu gia trang, vậy tại sao ngươi lại tìm ta báo thù?"
Tên mặt nạ đỏ thản nhiên nói: "Khi ta sắp chết đói, Lưu trang chủ đã cho ta một bữa cơm, ta đã thề nhất định sẽ báo thù cho ông ấy."
"Chỉ vì một bữa cơm??"
Hàn Quần Huy nhất thời cạn lời, suy nghĩ một chút, hắn vô cùng khó tin nói: "Không đúng, chỉ trong tám năm ngắn ngủi, sao ngươi có thể có thực lực như thế này, lừa gạt quỷ à."
Tên mặt nạ đỏ chậc một tiếng, hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến thứ tốt như 'Phá Hạn đan' à?"
Nghe vậy, Hàn Quần Huy chợt hiểu ra, cười ha hả mỉa mai: "Thì ra là thế, Phá Hạn đan vẫn luôn là bí dược môn phiệt dùng để nuôi dưỡng đám chó săn các ngươi, nhưng có lẽ các ngươi vẫn chưa biết, thực ra Phá Hạn đan chính là một loại độc dược giúp cây lớn nhanh.
Tuy nó có thể kích thích tiềm lực của người tập võ trong thời gian ngắn, nâng cao thực lực của một người nhanh chóng, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, không thể lường trước được.
Nói thật cho ngươi biết, Phá Hạn đan không chỉ làm giảm đáng kể tuổi thọ của ngươi, mà còn rút ngắn tương lai của ngươi, khiến ngươi cả đời không thể đột phá đến Cửu Ngưu cảnh."
Hàn Quần Huy nhìn chằm chằm vào tên mặt nạ đỏ, vô cùng đắc ý, cười nhạo nói: "Tiểu tử ngươi nhất định đừng có kiêu ngạo, tốc độ lão hóa cơ thể của ngươi bây giờ nhanh gấp mấy lần người thường, chắc chắn sẽ không sống quá năm mươi tuổi, định sẵn là một kẻ đoản mệnh."
Tên mặt nạ đỏ kiên quyết, nắm chặt tay nói: "Ngươi không cần phải chia rẽ ly gián ở đây. Trước khi ăn Phá Hạn đan, chủ công đã nói cho ta biết tất cả, ta tự mình đưa ra lựa chọn, cam tâm tình nguyện ăn Phá Hạn đan."
Nói xong, gã bình tĩnh lấy một đôi găng tay Bạch Cốt ra đeo vào tay, hung hăng xông về phía Hàn Quần Huy, vung quyền tấn công mạnh mẽ.
Keng keng keng~
Bạch Cốt Thần Quyền có sức mạnh bá đạo, uy lực cực lớn, mỗi một quyền đều đánh quạt sắt lệch sang một bên, khiến Hàn Quần Huy không thể múa quạt lưu loát.
Nhất thời, Hàn Quần Huy hoàn toàn bị áp đảo.
Phương Tri Hành và mấy hắc y nhân khác thấy vậy thì đều lùi lại, nhường không gian.
Nếu giữa hai người có mối thù sâu nặng, vậy thì những người khác sẽ không tùy tiện nhúng tay vào, để bọn họ tự giải quyết đi.
"Phá Hạn đan..."
Khóe miệng Phương Tri Hành giật giật, sắc mặt thay đổi, sau đó cậu xoay người bỏ đi, nhìn xuống đại sảnh một lần nữa.
Nhưng lúc này, trận chiến đã kết thúc rồi, khói bụi dần tan đi.
Tân Triển Hồng vác Trảm Mã đao, cơ thể đã khôi phục hình người, chân phải đạp lên ngực một người.
Một người bị chém đứt tay chân nằm trên mặt đất, chính là môn chủ Dương Sĩ Tuân.
Lúc này Dương Sĩ Tuân chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, sắc mặt đầy tuyệt vọng và không cam lòng, máu không ngừng trào ra từ trong miệng.
"Còn lời trăn trối gì không?" Tân Triển Hồng cười lạnh hỏi.
Dương Sĩ Tuân cười thảm, oán độc nói: “Ta, ta muốn đệch má mày!”
Vút!
Tân Triển Hồng vung đao chém bay đầu Dương Sĩ Tuân, xách trên tay.
Phương Tri Hành vội vàng thu lại ánh mắt, cậu bắt đầu giả vờ chăm chú làm việc, nhanh chóng đi khắp nơi, săn giết người của Phi Ưng môn.
Cậu lần lượt lục soát từng phòng, chẳng mấy chốc đã tìm thấy thư phòng của môn chủ Dương Sĩ Tuân.
Không lâu sau, Tân Triển Hồng từ đại sảnh lên tầng trên, ông nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội.
Ông bước từng bước vào phòng của phó môn chủ Hàn Quần Huy.
Hàn Quần Huy đang chiến đấu, liếc mắt nhìn thấy Tân Triển Hồng, cùng với cái đầu người mà ông xách trên tay.
"Môn chủ!"
Sắc mặt Hàn Quần Huy thay đổi, tâm thần đại loạn, động tác chững lại.
Lơ là một chút này không sao, nhưng tên mặt nạ đỏ lại nắm lấy cơ hội, nắm đấm Bạch Cốt đánh vào vai hắn.
Bộp!
Thân hình Hàn Quần Huy loạng choạng, hắn từng cường hóa phòng ngự nên không bị thương quá nặng.
Nhưng tên mặt nạ đỏ ra tay vô tình, gã điên cuồng vung nắm đấm tấn công, quyền phong cuồng bạo hung hãn, từng cú đấm đập vào da thịt.
Choang một tiếng.
Chiếc quạt sắt rơi xuống đất.
Hàn Quần Huy dựa lưng vào tường, cười thảm một tiếng, từ bỏ chống cự, bị tên mặt nạ đỏ trái một quyền phải một quyền đấm không ngừng.