Chương 469: Chà đạp
Chương 469: Chà đạp
Không có gì bất ngờ, hắn bị đao chém làm đôi, thân thể lệch hẳn ngã xuống vũng máu.
Hồng y nhân sởn gai ốc, nghĩ cũng không thèm nghĩ, lao về phía cửa sổ rồi lộn người nhảy ra.
Hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, ra bên ngoài, nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống, rọi lên người hắn, hồng y trong đêm tối hiện lên màu đen bóng.
Đột nhiên!
Đồng tử hồng y nhân co rút dữ dội, một bóng đen bao phủ từ trên đỉnh đầu xuống, nhanh chóng áp sát.
"Xong rồi..."
Tim hồng y nhân đập lệch một nhịp, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Sau đó hắn cảm nhận được cơn đau dữ dội ở đôi chân.
Bịch!
Hắn rơi xuống đất, ngã với tư thế chó ăn phân.
Cách đó không xa, còn có một hoàng y nhân, thở hổn hển nằm trên đường lớn, mất một cánh tay.
Hồng y nhân khó khăn quay đầu, phát hiện hai chân mình không bị chặt đứt, chỉ bị cắt đứt gân chân.
Một bóng người cao lớn, vác một thanh trọng đao bá khí, đứng trước mặt hắn, không phải Phương Tri Hành thì là ai.
"Trương đại hiệp tha mạng!"
Hồng y nhân kinh hoàng tột độ, mặt mày xám xịt.
Hắn quả quyết nhận thua, dập đầu như giã tỏi, cầu xin tha thứ: "Bọn ta có mắt như mù, đắc tội Trương đại hiệp, xin Trương đại hiệp rộng lượng tha thứ, bọn ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để bù đắp sai lầm, bất cứ bồi thường nào cũng có thể thương lượng."
Phương Tri Hành không tức giận, chỉ hứng thú mở miệng nói: "Năm vị thực lực không yếu, đều đã bước vào Ngũ Cầm Cảnh, chắc hẳn không phải hạng vô danh, vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?"
Hồng y nhân đáp: "Bỉ nhân Phùng Cảnh Hồi, đại đường chủ của Ngũ Sắc đường."
Hắn lại liếc mắt nhìn hoàng y nhân, giới thiệu: "Hắn tên là Phó Tử Hãn, nhị đường chủ của Ngũ Sắc đường. Ba người còn lại cũng là người của Ngũ Sắc đường."
"Ngũ Sắc đường..."
Phương Tri Hành tâm thần khẽ động, cậu cũng biết Ngũ Sắc đường này.
Lúc trước để thuận tiện cho việc chấp hành nhiệm vụ, cậu đã dặn Hồng Diệp soạn một phần tài liệu.
Chính là các thế lực giang hồ mà mỗi gia tộc môn phiệt nâng đỡ.
Ví dụ như Thiết Sơn Môn Tiết gia, bọn họ không chỉ là chó săn được La gia môn phiệt nuôi dưỡng, mà còn được thăng cấp thành một trong tám tiểu môn phiệt.
Có thể nói, Tiết gia là điển hình thành công của việc con dâu trở thành mẹ chồng!
Còn Ngũ Sắc đường, lại là một trong những con chó được tiểu môn phiệt Thẩm gia nuôi.
Cấu trúc của thế lực này khá đơn giản, được lãnh đạo bởi năm người, bọn họ phân biệt với nhau bằng màu sắc, lần lượt là hồng, hoàng, lục, thanh, tử.
Hôm nay, năm cao thủ của Ngũ Sắc đường cùng nhau đến đây, một đợt ra tay dũng mãnh như hổ, sau đó Phương Tri Hành lại giết chết ba người, phế hai người trong chớp mắt.
Phương Tri Hành hỏi: "Ai phái các ngươi đến?"
Ực~
Yết hầu của Phùng Cảnh Hồi chuyển động, hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn không dám nói ra tên người đó.
Một khi nói ra, lục soát chém đầu cả nhà là chuyện nhỏ, có thể bị tru di tam tộc.
Thấy vậy, Phương Tri Hành chậm rãi nói: "Vậy ta đổi câu hỏi khác, người phái các ngươi đến, nếu ta muốn đến bái phỏng hắn, nên đi đâu tìm hắn?"
"A, chuyện này..."
Phùng Cảnh Hồi vẫn không dám nói.
Phương Tri Hành ha hả, không khỏi cười nhạo: "Người đứng sau Ngũ Sắc đường lại kém cỏi như vậy à, đến cả nơi ở cũng không dám để người khác biết?"
Nghe vậy, khuôn mặt Phùng Cảnh Hồi thoáng lộ vẻ tức giận, hắn không do dự nữa, đáp: "Tiểu trúc Thính Vũ, phủ đệ tư nhân xa hoa nhất trong doanh trại Phong Lôi, có gan thì ngươi cứ đến!"
Phương Tri Hành cười, cậu giơ tay đặt lên đầu Phùng Cảnh Hồi rồi vỗ nhẹ một cái.
Sau đó cậu không thèm nhìn thêm một cái, lập tức quay người đi về phía hoàng y nhân.
Bùm~
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân Phùng Cảnh Hồi nổ tung, hóa thành một đám sương máu bay tứ tung, lắng xuống.
Cảnh tượng này...
"Đừng đừng đừng, ta nói cho ngươi biết tất cả."
Hoàng y nhân sợ tè ra quần, khuôn mặt tràn ngập nỗi sợ hãi vô tận, run rẩy nói: "Thẩm Chí Việt phái bọn ta đến, hắn ra lệnh cho bọn ta giết ngươi."
Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, hỏi: "Thẩm Chí Việt có phải là con cháu dòng chính của Thẩm gia không?"
Hoàng y nhân vội vàng đáp: "Đúng đúng, hắn là nhi tử của Tam phu nhân, vì có thiên phú võ thuật cực tốt cho nên địa vị trong Thẩm gia không tầm thường, chỉ đứng sau đích trưởng tử Thẩm Chí Ngạn."
Phương Tri Hành hiểu ra, hỏi: "Tiểu trúc Thính Vũ có bao nhiêu lực lượng phòng ngự?"
Hoàng y nhân đáp: "Tiểu trúc Thính Vũ chỉ là nơi tạm dừng chân của đệ tử Thẩm gia khi vào Cấm Khu Phong Lôi rèn luyện. Ngươi cũng biết đấy, trong doanh trại vẫn luôn rất an toàn, cho nên lực lượng phòng ngự không nhiều."
Phương Tri Hành khẽ gật đầu, cậu nhếch miệng khẽ cười nói: "Giúp ta một việc."
Cậu đỡ hoàng y nhân dậy, mang theo hắn nhảy lên, trở về trong phòng.
Tế Cẩu vội vàng hỏi: "Có phải chủ mưu là thằng nhóc Thẩm Chí Việt kia không?"
Phương Tri Hành gật đầu nói: "Chúng ta lập tức đi tìm hắn."