Chương 476: Linh tính
Chương 476: Linh tính
Cậu không nghi ngờ lời nói của Lộc Ngọc có phần phóng đại hay không.
Bởi vì bản thân cậu sau khi chồng chất từng môn công pháp lên người mình, hiệu quả tu luyện đạt được cũng rất đáng kinh ngạc.
Vậy thì, một số kỳ tài trong Võ Minh, thật sự có khả năng thông hiểu đạo lý của nhiều môn võ công, từ đó phá vỡ gông cùm, trò giỏi hơn thầy.
Lộc Ngọc quan sát sắc mặt, thấy Phương Tri Hành có chút động lòng thì hắn cười nói: "Phương Trai chủ, Võ Minh bọn ta luôn rộng mở đón nhận, nếu ngươi có ý định gia nhập Võ Minh, ta bằng lòng làm người giới thiệu cho ngươi, thế nào?"
Phương Tri Hành thoáng giật mình, có chút được sủng ái mà lo sợ, đáp: "Xin hỏi Lộc công tử, sau khi gia nhập Võ Minh, ta cần làm chuyện gì cho Võ Minh không?"
Lộc Ngọc xua tay nói: "Xời, việc này ngươi cứ yên tâm đi, Võ Minh bọn ta chỉ là một tổ chức tự do và nhàn rỗi, sẽ không bắt buộc thành viên làm bất cứ chuyện gì."
Đương nhiên Phương Tri Hành không tin lời này.
Cái gọi là tổ chức từ thiện chưa chắc đã làm từ thiện, cái gọi là tổ chức phi lợi nhuận có thể tạo ra doanh thu cực tốt.
Cho nên cậu nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật cười nhạo: "Chẳng lẽ ta có thể xem võ công bí tịch của Võ Minh miễn phí à?"
"Hề hề, đương nhiên không rồi."
Lộc Ngọc bật cười lớn, thẳng thắn nói: "Võ công bí tịch chính là tài sản quan trọng nhất của Võ Minh, đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực, tài lực để thu thập, thậm chí nhiều người đã hy sinh vì nó."
Phương Tri Hành hiểu ngay, không thể có chuyện cho không được.
Cậu cười đáp: "Ta hiểu, trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí."
Lộc Ngọc cười khà khà nói: "Chỉ cần ngươi bỏ ra một số tiền nhỏ thì có thể có được võ công thượng thừa, đối với người thường, đây chính là chuyện có thể gặp chứ không thể cầu!"
Sau đó, hắn nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói rằng: "Ngoài ra, Võ Minh bọn ta còn tự sáng tạo ra một số phương pháp luyện chế Nhục Đan hoàn toàn mới, có thể cung cấp tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện."
Trong lòng Phương Tri Hành chấn động, kinh ngạc nói: "Võ Minh lại có thể luyện chế Nhục Đan à?!"
Cuối cùng Lộc Ngọc không nhịn được mà tỏ vẻ kiêu ngạo, đắc ý cười nói: "Có thể chứ, thật ra luyện chế Nhục Đan không khó khăn như mọi người tưởng tượng đâu."
Phương Tri Hành vô cùng chấn động, triều đình và môn phiệt vốn độc quyền công pháp và Nhục Đan, vậy mà Võ Minh lại có tất cả.
Điều này có chút không thể tin nổi.
Đột nhiên Lộc Ngọc nghĩ đến điều gì đó, hắn đề nghị: "Võ Minh bọn ta định kỳ sẽ tổ chức một vài hội giao lưu võ đạo, các thành viên tụ tập lại với nhau, so tài võ công, trao đổi kinh nghiệm.
Ừm, buổi tụ tập tiếp theo chính là vài ngày tới, thế này đi, đến lúc đó ta sẽ gửi cho ngươi một bức thư mời, ngươi đến đó cùng chơi đùa nhé."
Phương Tri Hành trầm ngâm một chút rồi nói: "Được, có thời gian rảnh ta nhất định sẽ đến."
Lộc Ngọc hài lòng mỉm cười, hắn quay người rời đi, tìm người khác trò chuyện.
Phương Tri Hành nghịch ly rượu, tiếp tục lắng nghe mọi người trò chuyện.
Không lâu sau, Ngô Hồng Thu khoác tay một thiếu nữ xinh xắn mặc trang phục hoa lệ, bọn họ vừa nói vừa cười đi tới.
"Phương Trai chủ, sao ngươi lại đứng một mình, không kết giao bằng hữu à?"
Ngô Hồng Thu mặc một chiếc váy hoa nhí, xinh đẹp và tao nhã.
Có thể thấy, chiếc váy hoa nhí đó được làm bằng kỹ thuật thêu phức tạp, những sợi chỉ nhiều màu sắc xuyên qua lớp lụa mịn màng, tạo nên những hoa văn tinh xảo, từng đường kim mũi chỉ đều tràn đầy sức hút nghệ thuật.
Phương Tri Hành đáp: "Ta chỉ là một người dân thường, có cơ hội tham gia tửu hội của Ngô tiểu thư đã là may mắn ba đời, nào dám mong cầu quá nhiều."
Ngô Hồng Thu gật đầu mỉm cười, đột nhiên tiến lại gần, nói nhỏ: "Sau khi tửu hội kết thúc, ngươi ở lại một lát nhé."
Phương Tri Hành nhướng mày, không hiểu tại sao.
Nhưng khóe miệng Ngô Hồng Thu nhếch lên một đường cong, nụ cười đầy ẩn ý, cô không nói rõ mà xoay người bỏ đi.
Phương Tri Hành chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.
Tửu hội kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Mọi người lần lượt rời đi, chẳng mấy chốc trong đại sảnh không còn mấy người.
Phương Tri Hành mãi vẫn chưa đi, đợi đến cuối cùng, chỉ còn một người khách là cậu.
Ngô Hồng Thu tiễn một đám khách nhân, xoay người đi vào đại sảnh rồi ngồi xuống trước bàn dài, cô bắt chéo chân, vẫy tay nói: "Phương Trai chủ, ngươi lại đây ngồi đi."
Phương Tri Hành đi tới, ngồi xuống đối diện Ngô Hồng Thu.
"Đừng căng thẳng, thả lỏng đi."
Ngô Hồng Thu mỉm cười, cầm bình rượu rót đầy hai ly, đưa một ly cho cậu.
Phương Tri Hành trịnh trọng đưa hai tay ra nhận lấy.
"Cạn một ly!"
Ngô Hồng Thu cụng ly một cái, tao nhã uống một ngụm rượu, cô hơi ngả người ra sau, ngồi ở tư thế thoải mái hơn rồi mở miệng nói: "Biết tại sao ta chỉ giữ một mình ngươi ở lại không?"