Chương 494: Hóa yêu (3)
Chương 494: Hóa yêu (3)
Phương Tri Hành thu hồi quyển trục da thú, đáp: “Ta biết rồi.”
Cậu thở dài lắc đầu, rời giường mặc quần áo rửa mặt.
Một lát sau, cậu đi tới phủ đệ của Ngô gia, cưỡi xe nhẹ đi đường quen vào trong biệt viện của Ngô Hồng Thu.
Phóng mắt nhìn lại, người trong đại sảnh tụ tập, náo nhiệt không thôi, rất nhiều khách quý đến.
Phương Tri Hành như bình thường, bưng ly rượu lên, đứng ở trong góc, rất có ý tự cho mình thanh cao.
Không lâu, ánh mắt cậu chợt lóe, đã nhìn thấy Lộc Ngọc đi vào đại sảnh, cười ha ha chắp tay chào hỏi mọi người.
Phương Tri Hành thấy thế, trong lòng bất mãn, quay đầu đi.
Tiệc rượu lần trước, Lộc Ngọc nhiệt tình mời cậu gia nhập võ minh, kết quả vừa xoay đầu đã quên mất chuyện này.
Phương Tri Hành đợi không công mấy ngày.
Lúc này, một người trung niên áo trắng xa lạ đã đi tới, chắp tay nói: “Huynh đệ, trông ngài thật lạ mặt, còn chưa thỉnh giáo?”
Phương Tri Hành cũng cảm giác đối phương rất lạ mặt, chưa bao giờ gặp liền nói: “Bỉ nhân Phương Mậu Phu chỉ là một thảo dân mà thôi, may mắn được sự thưởng thức của Ngô tiểu thư, lúc này mới có cơ hội tham gia tiệc rượu xa hoa như thế. À đúng rồi, thứ Phương mỗ nông cạn không biết, xin hỏi đại ca tôn tính đại danh?”
Người trung niên áo trắng cười nói: “Tại hạ Cố Kính Chương đến từ Thẩm gia.”
Phương Tri Hành giật mình liền nói: “Thất kính thất kính, chẳng lẽ ngài ở rể Thẩm gia?”
Cố Kính Chương bật cười nói: “Ta là nghĩa tử của gia chủ.”
Phương Tri Hành cung kính, trên mặt tươi cười cúi đầu nói: “Thất lễ rồi, không ngờ Phương mỗ lại có cơ hội gặp nghĩa tử của Thẩm gia chủ, thật là phước ba đời.”
Cố Kính Chương cười, đột nhiên chuyển đề tài hỏi: “Vừa rồi ta nghe người ta nói Phương huynh thích nuôi linh thú, ngài nuôi một con sói phải không?”
Trong ánh mắt Phương Tri Hành nhất thời hiện lên vẻ đắc ý, cười nói: “Nói đến việc này, ta có thể phải kể rồi. Con sói đó là lúc ta săn thú trên núi ngẫu nhiên gặp được...”
Phương Tri Hành càng nói càng hưng phấn, miệng lưỡi lưu loát, sinh động như thật miêu tả trải nghiệm ly kỳ giữa cậu và con sói kia gặp gỡ làm quen nhau.
Cố Kính Chương cẩn thận lắng nghe, dần dần nhíu mày, cảm giác người này tuyệt đối không thể là hung thủ.
“Người này thật dông dài...”
Một lát sau, cuối cùng Cố Kính Chương không chịu nổi Phương Tri Hành lảm nhảm, xoay người đi mất.
Gã lập tức đi vào trong góc.
Một thanh niên da đen dáng người thấp lùn, đang ở đó chờ gã.
“Là hắn à?”
Cố Kính Chương thấp giọng hỏi thanh niên da đen.
Người này không phải ai khác, chính là tiểu nhị khách điếm Minh Nguyệt của doanh trại Phong Lôi.
Hắn là người từng tự mình tiếp đãi Phương Tri Hành.
Thanh niên da đen đã sớm cẩn thận đánh giá Phương Tri Hành, lắc đầu nói: “Không phải, người đó không phải thế này, dáng người cũng lùn hơn gầy hơn một chút.”
Nghe vậy, Cố Kính Chương thầm nghĩ một tiếng quả nhiên.
Gã thở phào, hoàn toàn loại trừ Phương Tri Hành ra khỏi danh sách người hiềm nghi.
Tiệc rượu càng ngày càng náo nhiệt.
Phương Tri Hành uống hết một ly rượu rồi đi tới bàn rượu, cầm lấy bầu rượu rót đầy.
“Nghe nói gì chưa, thứ tử của quận trưởng đại nhân La Thản Chi muốn cưới tiểu thiếp.”
Cạnh bàn rượu có 4, 5 công tử ca cà lơ phất phơ đang không ngừng tán gẫu gì đó.
“Chậc chậc, La Thản Chi năm nay bao nhiêu tuổi, 15 hay 16, mấy tháng trước mới vừa cưới vợ, giờ lại nạp thiếp?”
“Cái này ngươi không biết rồi, nửa tháng trước, một lần La Thản Chi đi dạo hội chùa, ngẫu nhiên gặp được tiểu thư Phùng gia Phùng Giai Dao, nhất kiến chung tình, ái mộ sâu sắc, không phải cô ấy thì không cưới cơ.”
“Phùng gia mà ngươi chỉ chính là Phùng gia Hắc Hổ môn một trong 8 đại tiểu môn phiệt?”
“Đúng đúng, La Thản Chi điên cuồng theo đuổi Phùng Giai Dao, chuyện phong lưu của hai người mọi người đều biết, dư luận xôn xao.”
“Nhưng mà Phùng Giai Dao không phải dòng chính của Phùng gia, chỉ là gia chủ và tiểu thiếp sinh ra, thân phận hơi thấp hèn, không xứng với La Thản Chi. Mối hôn sự này dẫn đến rất nhiều thị phi, chỉ sợ không thành được.”
“Sao có thể? La Thản Chi đường đường là con cháu dòng chính của La gia, thích ai thì cưới người đó, một tiểu thiếp mà thôi, có gì ghê gớm đâu.”
“Chậc, không phải là ngươi quên chứ, thê tử chính thất của La Thản Chi là tiểu thư dòng chính của Bạch Mã trang Bành Tuyết Dung, nghe nói cô ấy mới vừa có thai, sao có thể nhịn được chuyện này?”
...
Phương Tri Hành im lặng nghe xong một chuyện bát quái, cảm giác không thú vị liền xoay người đi mất.
Cậu xuyên qua đám người, đi tới góc thuộc về mình.
“Phương trai chủ, trùng hợp vậy!”
Trong đám người đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Phương Tri Hành xoay người, trên mặt lập tức bày ra nụ cười khiêm tốn hơi cúi đầu, chắp tay nói: “Lộc Ngọc công tử.”
Lộc Ngọc chen ra khỏi đám người, đi tới trước mặt Phương Tri Hành cười nói: “Ai nha, ta đến xin lỗi.”
Phương Tri Hành sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sao Lộc công tử nói ra lời này?”