Chương 498: Giết sạch
Chương 498: Giết sạch
Ừm, nếu ngươi muốn đạt được công pháp của Hóa Yêu cảnh thì ít nhất phải gặp được đại ca dẫn đầu ‘Giải Ngưu Đao’ Lục Tông Cương."
Phương Tri Hành trịnh trọng thi lễ nói: "Làm phiền lão tiền bối giới thiệu, vãn bối vô cùng cảm kích."
Quý Phương Thành vội vàng nói: "Dễ nói thôi, lần sau gặp được đại ca đi đầu, ta sẽ nhắc đến với hắn."
Phương Tri Hành gật đầu, sau đó đứng lên, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.
Chuyến này không đến vô ích, mà thu hoạch được rất nhiều.
Phương Tri Hành không rời đi ngay mà trà trộn trong đám người, thản nhiên nghe bọn họ trò chuyện.
Bất giác đã đến chập tối, cuộc gặp gỡ kết thúc, mọi người đều giải tán, ai về nhà nấy.
Cho đến giây phút cuối cùng, Lộc Ngọc cũng không hiện thân.
Phương Tri Hành quay về nội thành, tiện đường đi đến Phong Ngâm các.
"Công tử gia, lần này ngài muốn thu thập tình báo gì vậy?"
Lão gia râu bạc vừa nhìn thấy khách cũ ra tay rộng rãi thì trên mặt đã hiện ngay lên nụ cười tươi như hoa cúc.
Phương Tri Hành thong thả nói: "Tra công pháp phía sau <Thi;ên La Thánh Huyết Thư> là gì giúp ta?"
"Điều tra công pháp?"
Lão gia râu bạc xoa tay, cười vui vẻ nói: “Việc này có lẽ không khó, Phong Ngâm các ta đã thu nạp nghìn vạn tình báo về công pháp trong thiên hạ, quay về tra một lúc là biết ngay thôi.”
"Vậy thì tốt, mau lên đi!" Phương Tri Hành lộ ra vẻ chờ mong.
Nhoáng cái đã đến buổi chiều ngày hôm sau.
Phạch phạch phạch!
Bồ câu đưa tin bay vào Ích Hương trai, rồi đáp lên bệ cửa sổ.
Lúc này, Phương Tri Hành đang chơi đùa với Hồng Diệp ở trong thư phòng.
Cậu xách quần lên, gỡ cuộn giấy trên chân của chim bồ câu, mở ra xem.
"Trước khi trời tối hãy chạy đến Mai Hoa sơn trang 90 dặm ở thành bắc, phối hợp với Lộc Ngọc, giết sạch tất cả những người trong sơn trang, ám hiệu là huýt sáo một hơi dài một hơi ngắn một hơi dài."
Phương Tri Hành trừng mắt nhìn, sau đó kinh ngạc nói: "Lộc Ngọc?"
Hồng Diệp tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: "Trai chủ, Mai Hoa sơn trang này là sản nghiệp của Võ Minh, người của Võ Minh thường đến đó tụ họp."
"Ồ…"
Phương Tri Hành không khỏi tấm tắc kêu lạ, sau đó tặc lưỡi nói: "Vậy mà Lộc Ngọc lại muốn giết người của Võ Minh, nội chiến à?"
Hồng Diệp cũng buồn bực không thôi, suy xét nói: "Nội chiến thì nội chiến, tại sao đại công tử lại bảo ngài đi giúp đỡ Lộc Ngọc? Lộc Ngọc có mặt mũi lớn như vậy à?"
Phương Tri Hành nghe vậy thì càng tò mò hơn, cậu cười nói: "Đêm nay đi xem là biết ngay thôi."
Nói thật, cậu chưa bao giờ mong chờ một nhiệm vụ nào như ngày hôm nay.
Thời gian còn sớm.
Phương Tri Hành ôm chặt lấy Hồng Diệp, sau một phen chiến đấu kịch liệt thì giết chết một tỷ sinh mệnh nhỏ một cách tàn bạo.
Mặt trời lặn về hướng tây, mặt trăng mọc lên ở phía đông.
Bầu trời tối đen, Phương Tri Hành căng thẳng đuổi đến Mai Hoa sơn trang.
Cậu mặc y phục dạ hành, bịt đầu che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài.
Bên ngoài Mai Hoa sơn trang là một rừng hoa mai, khắp nơi đều là cây mai.
Không biết những cây hoa mai đó có phải là chủng loại đặc thù hay không, ngày đông giá rét đã sớm qua, nhưng hoa vẫn nở rộ.
Những đóa hoa đó nhỏ mà tỉnh xảo, nhụy trắng mà trong suốt, bên trong còn xen lẫn màu đỏ, hương hoa nhàn nhạt lan tràn ra ngoài khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Phương Tri Hành cưỡi ngựa tiến vào rừng hoa mai.
Đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng ho khan.
Phương Tri Hành huýt sáo ngay lập tức, một hơi dài một hơi ngắn một hơi dài.
Sau đó có một hắc y nhân bịt mặt lóe ra, vẫy tay về phía cậu.
Phương Tri Hành tung người xuống ngựa, đi qua đó.
Trên bãi đất trong rừng tụ tập hơn 10 hắc y nhân bịt mặt.
Mọi người buồn bực không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt quan sát lẫn nhau.
Phương Tri Hành đi đến phía dưới một gốc cây mai, đứng chắp tay.
Sau khoảng thời gian một chén trà thì xa xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Mọi người đều quay đầu lại thì thấy một thanh niên tuấn dật tiêu sái bước nhanh đến, đó không phải là Lộc Ngọc thì còn là ai.
Sắc mặt của Lộc Ngọc rất âm trầm, hắn nhìn đám hắc y nhân rồi mở miệng hỏi: "Người đến đông đủ chưa?"
Một người đáp lại: "Đến đủ rồi, nghe dặn dò của ngài."
Lộc Ngọc gật đầu, lạnh giọng nói: "Người trong sơn trang đã tụ tập hết ở đại điện, bây giờ các ngươi hãy xông vào trong giết hết, sau cùng thả một mồi lửa đốt cháy sơn trang đi.
Trước khi giết người, các người phải hét lớn câu ‘nghĩa quân thanh lý môn hộ, người không phận sự hãy tránh đi’."
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu.
Lộc Ngọc hít thở sâu, đằng đằng sát khí nói: "Ừm, tay chân nhanh nhẹn chút, tuyệt đối đừng thả người sống đi."
Đám người Phương Tri Hành không hẹn mà cùng chạy về Mai Hoa sơn trang.
Có người xông vào tử cửa lớn, có người lại điểm mũi chân leo lên tường tiến vào trong viện lạc.
Đoàn người lên xuống, lặng lẽ vọt về phía ngoài cửa đại điện.
Trong đại điện truyền ra tiếng huyên náo.
"Lộc Ngọc đâu, mau cút ra đây!"