Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 512 - Chương 512: Hồng Đào (3)

Chương 512: Hồng Đào (3) Chương 512: Hồng Đào (3)

Phương Tri Hành hoàn toàn cạn lời. Nữ nhân này xinh thì xinh thật đấy, thế nhưng điếm lại không ai bằng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Cậu liếc Vệ An Phong rồi nói: "Ngươi và ta không thù không oán, nhưng cô ta muốn ngươi chết, ngươi có muốn nói gì không?"

Vệ An Phong hoảng sợ nói: "Tiểu thư, người chỉ cần đưa công pháp cho hắn là được rồi mà, tại sao nhất định phải bắt ta chết?"

Nhan Hồng Đào làm như không nghe thấy, chỉ nói với Phương Tri Hành: "Rốt cuộc ngươi còn muốn công pháp không?"

Phương Tri Hành rút một thanh chủy thủ, ném cho Nhan Hồng Đào rồi nói: "Vấn đề giữa hai người, các ngươi tự giải quyết đi."

Nhan Hồng Đào được quấn trong chiếc chăn, cô vùng vẫy vài lần rồi mới giơ một cánh tay trắng như ngọc ra, cầm lấy chủy thủ.

"Tiểu thư..."

Vệ An Phong bước lại gần, vẻ ái mộ nồng nhiệt tràn ngập trong đôi mắt, lời lẽ ăn năn: "Muội đừng tức giận mà, ta sai rồi, ta xin lỗi muội."

Phập!

Chủy thủ đâm thẳng vào ngực Vệ An Phong.

Vệ An Phong ngã về phía sau, mắt trợn trừng rất lớn, nhìn chăm chăm vào Nhan Hồng Đào.

“Ọc!”

Gã phun ra một ngụm máu, chậm rãi gục xuống đất.

Cho đến khi chết, gã vẫn không tin Nhan Hồng Đào sẽ thật sự giết mình.

Phương Tri Hành lạnh lùng nhìn Nhan Hồng Đào, thản nhiên nói: "Bây giờ ngươi có thể nói rồi đấy."

Nhan Hồng Đào đáp: "Công pháp ở ngay trên người ta."

Phương Tri Hành sững sờ. Tuy trong bóng tối, cậu không xem xét kỹ thân thể Nhan Hồng Đào nhưng làn da cô rất trơn nhẵn, không có thứ gì giống như hình xăm.

Nhan Hồng Đào run rẩy vài cái, chui ra khỏi chăn, xoay người lại để lộ tấm lưng hoàn mỹ.

Cô cẩn thận nói: "Ta đã tu luyện &LTHuy;ết Nguyên Kinh>, có thể điều động khí huyết của bản thân, hội tụ thành chữ viết."

Trong lúc nói chuyện, khí huyết ngưng tụ trên lưng cô, thế mà từng chữ nhỏ như nòng nọc hiện ra.

Đồng tử Phương Tri Hành co rút, cậu vội vàng giơ ống thổi lửa lên, áp sát vào lưng cô.

Mấy chữ giống như nòng nọc lần lượt hiện ra.

Hơi thở của cậu cũng không tự chủ được mà trở nên nặng nề.

Hơi thở hùng hồn phả ra, trong lúc hít thở thì phả lên lưng Nhan Hồng Đào.

Nhan Hồng Đào cảm thấy lưng hơi ngứa, không nhịn được mà lắc lư qua lại, tấm lưng trắng nõn nhô lên rồi lại hạ xuống.

Cô cứ động đậy như vậy, làm ảnh hưởng đến việc Phương Tri Hành xem công pháp.

Phương Tri Hành lập tức giơ tay lên, một tay giữ vai cô, một tay đỡ lấy eo cô, cố định thân thể cô lại.

Nhan Hồng Đào thật sự không còn nhúc nhích nữa.

Phương Tri Hành nhìn không chớp mắt, một lát sau, phần chữ kết thúc.

Một vạt chữ lớn gần như chiếm toàn bộ phần lưng của Nhan Hồng Đào.

Tuy nhiên, một bộ công pháp Hóa Yêu cảnh hoàn chỉnh ngoài nội dung chữ viết, chắc phải có đồ đằng tương ứng để hình dung.

Giây tiếp theo, Nhan Hồng Đào hơi nghiêng eo, để lộ phần bụng trắng nõn.

Tiếp đó, có một bức đồ đằng, như ẩn như hiện nổi lên.

Phương Tri Hành ngồi xổm xuống, nghiêng đầu, cẩn thận quan sát.

Dần dần, lông mày của cậu không nhịn được mà nhíu lại.

Bởi vì đồ đằng kia rất mơ hồ, giống như một bức tranh mực phong vân.

Trong bức tranh, sương mù lan tỏa.

Sương mù màu đỏ máu, cuồn cuộn không ngừng.

Cảnh tượng này khiến Phương Tri Hành không khỏi nhớ lại những người cậu đã dùng một chưởng đập nát, biến thành một vạt sương máu.

Bóng dáng của một con dị thú thoáng hiện lên giữa làn sương mù máu đó, to lớn như núi, có rất nhiều cái vòi dài và to.

Tiếc rằng cậu không thể nhìn rõ được những chi tiết cụ thể hơn.

Phương Tri Hành ra lệnh: "Đồ đằng mờ quá, làm rõ lên một chút."

Nhan Hồng Đào quay đầu lại ném cho Phương Tri Hành một ánh nhìn uất ức, đáp: "Những gì ngươi thấy bây giờ chính là nội dung ta đã in lại, công pháp vốn dĩ đã như vậy."

Phương Tri Hành hỏi: "Công pháp nguyên bản đâu rồi?"

Nhan Hồng Đào nói: "Công pháp vốn được lưu giữ trong mộ phần, nhưng sau khi Vệ An Phong đào lên, do bảo quản không tốt nên nó đã bị hư hại nghiêm trọng, gần như hỏng luôn rồi. Ta hết cách rồi mới phải in công lên trên cơ thể mình."

Phương Tri Hành hơi trầm ngâm rồi dặn dò: "Ngươi giữ nguyên tư thế, ta cần thời gian để ghi nhớ."

"Hiểu rồi, ngươi đọc đi."

Nhan Hồng Đào cứ thế giữ nguyên tư thế.

Đương nhiên Phương Tri Hành không cần học thuộc lòng, cậu đang nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống.

Chỉ cần công pháp mà Nhan Hồng Đào cung cấp là thật, thì hệ thống nhất định có thể phân tích được điều kiện max cấp.

Chỉ cần chờ đợi là được.

Mong rằng nó là thật...

Cho đến lúc này, Phương Tri Hành mới có tâm trạng ngắm nhìn Nhan Hồng Đào kỹ hơn.

Phải nói rằng, làn da của cô ta rất đẹp, giống như băng tuyết, trắng trẻo hồng nhuận, hồng hào lại mịn màng, tựa như hoa đào mùa xuân được phủ một lớp sương giá, có thể vỡ tan khi chạm vào.

Vóc dáng của cô càng không cần phải nói, uyển chuyển, yêu kiều, không thể chê vào đâu được.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0