Chương 519: Vồ đến
Chương 519: Vồ đến
Hắc y nhân bèn nói: “Toàn bộ đám người bọn ta đều là một đám tán tu giang hồ, không có bất kỳ thế lực bối cảnh nào, cũng không nhận ra nhau, trải qua người giới thiệu mới tụ chung một chỗ, cùng nhận một nhiệm vụ.”
Phương Tri Hành đã hiểu, cậu hỏi tiếp: “Nếu như các ngươi bắt sống được ta thì muốn đưa ta đi nơi nào?”
Hắc y nhân trả lời: “Cố chủ minh xác yêu cầu, sau khi đánh bất tỉnh ngươi thì đưa đến ‘Hồng Tùng sơn trang’ ở bên ngoài thành tây nam hơn sáu mươi dặm.”
Hắn ta lại vội vã bổ sung một câu: “Ta chỉ biết có thế, đã nói ra toàn bộ rồi, xin Phương trai chủ tha mạng, ngài cứ coi ta như là cái rắm đi.”
Phương Tri Hành nhếch miệng cười nói: “Ta không thích đánh rắm!”
Bảo đao Đồ Long giơ cao cử dựng lên rồi chém xuống dưới ánh mắt hoảng sợ của hắc y nhân.
Phốc ~
Máu tươi phun tung toé lên cao.
Phương Tri Hành quay đầu đi, tiếng đánh nhau bên ngoài viện còn đang vang vọng.
Uyên Ương Song Sát và hai hắc y nhân đánh đến khó phân thắng bại.
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, thu hồi bảo đao Đồ Long, rút ra bảo đao cấp 2 chạy vội tới.
Cậu khẽ quét tầm mắt qua.
Tình huống của Nhạc Vân Trạch không tốt lắm, phần vai đã trúng một kiếm, chảy máu không ngừng.
Thê tử của hắn Cù Quỳnh Anh cũng bị hắc y nhân kia áp chế gắt gao, dây cột tóc đều bị đánh đứt, đầu đầy tóc rối bời bay phất phới.
Phương Tri Hành im hơi lặng tiếng lướt đến gần, trong nháy mắt đánh lén đâm chết một hắc y nhân.
“A này!”
Hắc y nhân kia quá sợ hãi, không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy.
Phương Tri Hành thả người nhảy lên, vung đao đảo qua trước khi hắn ta kịp chạy trốn.
Đao phong xẹt qua cổ của hắc y nhân.
Hắc y nhân vẫn duy trì tư thế vọt tới trước, chạy đước ra xa mấy mét thì đầu đột nhiên rớt xuống.
“Trai chủ uy vũ!”
Nhạc Vân Trạch ôm vai, vẻ mặt thán phục.
Lúc trước hắn chưa từng nhìn thấy Phương Tri Hành ra tay, không rõ ràng lắm thực lực của cậu.
Hơn nữa Phương Tri Hành còn trẻ như vậy, khiến hắn từng suy đoán mình mạnh mẽ hơn Phương Tri Hành rất nhiều.
Bất kể như thế nào cũng không không nghĩ tới...
Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Các ngươi đi xuống chữa thương đi, chuyện phát sinh tối nay tạm thời bảo mật.”
“Vâng!”
Uyên Ương Song Sát sinh lòng kính sợ, nào dám không theo.
Phương Tri Hành nhìn theo Uyên Ương Song Sát đi xa, lúc này mới bắt đầu quét tước hiện trường.
Sờ thi thể, cướp đoạt.
Chắc toàn bộ mười hai hắc y nhân này đều là lính đánh thuê, thực lực cũng tương đối đứng đầu trong Ngũ Cầm cảnh, tu vi nằm trong khoảng từ Tứ Cầm cảnh đến Ngũ Cầm cảnh.
Trong đó có tám người là Ngũ Cầm cảnh!
Hắc y nhân vạm vỡ bị Phương Tri Hành giết chết đầu tiên kia, tu vi thậm chí đạt đến Ngũ Cầm cảnh viên mãn.
Người này mặc y phục dạ hành, trên người không mang theo tiền tài.
Thứ đáng giá nhất chính là binh khí.
Nhưng trong mười hai người, vẹn vẹn chỉ có hai người sở hữu binh khí cấp 2 mà thôi.
Toàn bộ những kẻ khác đều con mẹ nó là quỷ nghèo.
Ở trong ngực của một thi thể, cậu tìm được một tờ bản đồ.
Đó là bản đồ quận Thanh Hà, trên bản đồ có một chỗ được đánh dấu chữ X màu đỏ.
Sau đó, Phương Tri Hành xếp chồng 12 thi thể lên nhau, tay đè chặt thi thể, suy nghĩ chợt lóe lên.
“Thu!”
Chỉ một thoáng!
Mười hai thi thể lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô quắt xuống, thịt tươi mới cấp tốc biến thành màu xám hủ bại, cuối cùng tất cả hóa thành tro bụi tiêu tán không còn.
[2, Chiến thắng hoặc giết chết sinh mạng cùng cấp bậc: 72 con (12/72)]
[10, Thịt dị thú cấp 3: 10 vạn cân hoặc 48.000 viên Nhục Đan thượng phẩm cấp 3 (3522/100000)]
Làm xong tất cả mọi chuyện, Phương Tri Hành trở về thư phòng, ngồi trên ghế, rơi vào trầm ngâm.
Tế Cẩu tiến tới, truyền âm đến: “Rốt cuộc mày chuốc phải phiền toái gì mà người ta trực tiếp đánh tới cửa thì không nói, vẫn còn phải bắt sống mày nữa?”
Phương Tri Hành nào biết được, tặc lưỡi nói: “Không ngờ đám người này thực sự đến vì tao, toàn bộ sự kiện không có bất cứ quan hệ nào với Sư Diệu Quân.”
Tế Cẩu phân tích: “Bọn họ đến để bắt sống mày, xem ra tên đầu tên sau màn muốn thẩm vấn mày, thu được một ít tình báo từ trong miệng mày.”
Phương Tri Hành cau mày nói: “Có chuyện gì là ta biết đấy, nhưng lại không biết mục đích người khác?”
Tế Cẩu liền nói: “Mày bán mạng, giết người phóng hỏa thay La gia, có lẽ có người đang bí mật điều tra mấy vụ án mạng mày phạm phải.”
Có loại khả năng đó.
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, lấy bản đồ của cậu và mở ra.
“Hơn sáu mươi dặm thành tây nam...”
Quả nhiên.
Trên bản đồ không có ký hiệu về nơi “Hồng Tùng sơn trang” này.
Cậu lại lấy tấm bản đồ đoạt được ra, so sánh với nhau.
Xác nhận.
Chữ X màu đỏ trên bản đồ hẳn là vị trí cụ thể của Hồng Tùng sơn trang.
Phương Tri Hành lập tức gọi Hồng Diệp, chỉ vào bản đồ dò hỏi: “Ngươi có nghe nói qua Hồng Tùng sơn trang sao?”