Chương 533: Quan tưởng (2)
Chương 533: Quan tưởng (2)
Hai tin tức cần mua này hiển nhiên là Phương Tri Hành để lại.
Hơn nữa, tiền thưởng mà cậu bỏ ra, điều này mới khiến chủ tiệm treo mộc bài ở vị trí bắt mắt nhất, bảo đảm tất cả mọi người có thể nhìn thấy đầu tiên.
Tầm mắt Phương Tri Hành ngưng đọng, nhìn thấy phía dưới mộc bài của cậu có thêm một hàng tin nhắn để lại:
“Tìm được 21 gốc cỏ Hóa Huyết, mời đến khách điếm Tứ Phương, phòng chữ Địa số 3 bàn bạc.”
Trong lòng Phương Tri Hành mừng rỡ, lập tức đến khách điếm Tứ Phương.
Tới nơi, Phương Tri Hành điều chỉnh dáng người và dung mạo để cậu thoạt nhìn vạm vỡ cao lớn, tướng mạo hung ác, dáng vẻ không dễ chọc.
Cốc cốc ~
Cậu gõ cửa phòng chữ Địa số 3.
Người mở cửa nghênh đón cậu là một người trung niên mặc áo lam râu dài, trên gương mặt có một vết sẹo.
“Ngươi là?”
Bên hông người trung niên đeo kiếm, vẻ mặt tràn ngập cẩn thận.
Phương Tri Hành chắp tay nói: “Bỉ nhân Trương Trường Kích, theo lời hẹn đến thu mua cỏ Hoá Huyết.”
“À, thì ra là ông chủ Trương, mời vào bàn chuyện.”
Người trung niên giật mình, sau đó vẻ mặt thả lỏng, vươn tay làm một tư thế mời.
Phương Tri Hành không nhanh không chậm đi vào phòng, không chút để ý quét mắt trong phòng.
Cậu vốn chỉ là xuất phát từ cẩn thận, phòng ngừa có người mai phục, tùy ý nhìn lướt qua mà thôi.
Lại không nghĩ rằng cậu nhìn thấy trên bàn bày một tấm da thú, hơn nữa da thú hoàn toàn trải ra, lộ ra một đồ đằng dị thú.
Phương Tri Hành tỉnh bơ giống như không nhìn thấy cái gì, cười nói: “Còn chưa thỉnh giáo đại ca tôn tính đại danh?”
“Ta họ Viên.”
Người trung niên không muốn nhiều lời, hàm hồ nói: “Chỉ là một người đi giang hồ, ăn một bát cơm.”
Phương Tri Hành liền nói: “Như nhau thôi.”
Hai người ngồi đối diện nhau, vừa uống trà vừa bàn giá.
Phương Tri Hành tò mò hỏi thăm: “Xin hỏi Viên đại ca, huynh ở đâu tìm được cỏ Hoá Huyết?”
Người trung niên thản nhiên nói: “Nói đến cũng là đúng lúc, ta dẫn đầu đội ngũ tiến vào thế giới dưới lòng đất săn giết ‘hươu Huyễn Thụy’, sau khi phát hiện mục tiêu thì triển khai truy kích, ngay lúc bọn ta đi ngang qua một cái hố sâu, có hoả kế vô ý rớt vào, nhưng trong họa được phúc, ở đáy hố phát hiện một mảnh cỏ Hoá Huyết, thuần túy là một sự ngoài ý muốn.”
Phương Tri Hành hiểu rõ, đối với điều này lại không bất ngờ gì.
Dù sao, chuyện đột nhiên gặp may mắn như thế này, có thể xảy ra trên mỗi một người săn bắn cũng không ngạc nhiên.
Kế tiếp bàn giá, quá trình cực kỳ rất nhanh và sung sướng.
Một mặt là bởi vì Phương Tri Hành có nền tảng cao hơn thị trường 3 phần.
Về phương diện khác là bởi vì người trung niên lấy được cỏ Hoá Huyết rất dễ dàng, người ta cũng không dự định dựa vào cái này lừa quá nhiều tiền, có kiếm là chuyện tốt.
Không bao lâu, hai người bọn họ tiền trao cháo múc, hòa khí phát tài, không khí cũng bởi vậy ngày càng hòa hợp.
Phương Tri Hành thu hồi cỏ Hoá Huyết, liếc mắt nhìn cuộn da thú trên bàn, dùng giọng điệu tùy ý hỏi: “Viên đại ca, mạo muội hỏi một câu, cuộn da thú đó là Quan Tưởng đồ của công pháp Hóa Yêu cảnh phải không?”
Người trung niên biến sắc, kinh ngạc nói: “Ồ, ông chủ Trương lại biết Quan Tưởng đồ à?”
Phương Tri Hành nói thẳng: “ Ân sư nhà ta từng cho ta xem một bức Quan Tưởng đồ cho nên có chút hiểu biết.”
Hai chữ “ Ân sư” này, ám chỉ sau lưng Phương Tri Hành có cao nhân, có thế lực, có bối cảnh.
Người trung niên nhất thời nghiêm nghị cung kính nói: “Thật không dám giấu giếm, Quan Tưởng đồ này là bảo vật gia truyền của nhà ta.”
Phương Tri Hành vội vàng lắc đầu, xua tay nói: “Thật ngại quá, Trương mỗ không nên nhìn quá nhiều.”
“Haiz, vật khiếm khuyết, huynh xem cũng không sao.”
Người trung niên thở dài, đứng lên, không che giấu mời Phương Tri Hành qua cùng nhau xem.
Phương Tri Hành khó mà từ chối bèn đi qua, xem kỹ đồ đằng kia.
Chỉ thấy trên da thú phác hoạ một con trùng kỳ lạ, nửa người trên giống như bọ ngựa, nửa thân dưới cực kỳ giống thân con tằm, lưng hở ra như đao phong.
Đồ đằng quái dị như thế, trên <D;ị Thú Lục> không tra được lại vượt qua nhận thức của Phương Tri Hành.
Còn nữa, có lẽ là do lâu năm phong hoá, phần đầu của đồ đằng là một mảnh mơ hồ.
Đây chính là “khiếm khuyết” mà người trung niên nhân vừa nói.
Phương Tri Hành chớp mắt nói: “Viên đại ca, nghe ý của huynh bức Quan Tưởng đồ khiếm khuyết này không có bất kỳ tác dụng gì à?”
“Đúng đó!”
Người trung niên buông tay nói: “Quan Tưởng đồ và công pháp là xứng đôi với nhau, lúc chúng ta giải phóng nhục thân, trong đầu phải cực kỳ rõ ràng sau khi giải phóng nhục thân cụ thể là dáng vẻ gì.
Thử nghĩ xem, nếu bản thân huynh cũng không rõ sau khi giải phóng nhục thân có dáng vẻ gì, vậy thì kết quả không ngoài hai loại, hoặc là giải phóng thất bại, hoặc là giải phóng theo hướng không khống chế được, cuối cùng nổ tan xác mà chết.”
Trong lòng Phương Tri Hành hiểu rõ, hỏi: “Có cách sửa chữa không?”