Chương 624: Xung phong liều chết (3)
Chương 624: Xung phong liều chết (3)
"Đại nhân!
Tùy Giới Phúc khiếp sợ, không ngừng kéo La Lập Phu lại.
May mà bóng dáng của hắn khổng lồ, hơn nữa tốc độ cũng nhanh, nếu không La Lập Phu sẽ thật sự chạy vào trong thành.
La Lập Phu được khuyên nhủ thì dừng lại đứng trên đống phế tích, thở hổn hển quát lớn: “Ngươi không thoát được đâu, bọn ta sẽ nhanh chóng giết vào thành."
Phương Tri Hành cười giễu: "2 ngươi chẳng qua là bọn chuột nhắt nhát gan, kêu gào cái rắm gì, trước khi trời sáng ta chắc chắn có thể giết ra ngoài đấy."
La Lập Phu quát lên: "Ngươi thử xem."
Phương Tri Hành liếm đầu lưỡi, đột nhiên xoay người rời đi, biến mất ở trong bóng tối.
Không bao lâu sau, ở cửa đông!
Có 2 cao thủ trấn giữ cửa đông.
Đó là phó môn chủ Tống Hữu Xuân của Huyền Hỏa môn cùng với gia chủ Lãnh Khánh Lập của Lãnh gia, một trong tam đại tiểu môn phiệt của quận Hạ Hà.
Môn nhân Huyền Hỏa và thành viên dưới trướng của Lãnh gia đều nhận được cùng mệnh lệnh.
Mặc kệ người ra khỏi thành là ai, gặp là giết, giết chết không luận tội.
Lúc này, một bóng dáng cao lớn đột nhiên xông ra từ cửa đông.
"Chậc, có người chạy ra khỏi thành!"
"Đó là dị đoan, cẩn thận dị đoan!"
Chỉ một thoáng, cửa đông đã rối loạn tưng bừng!
Mọi người không khỏi nín thở.
Vút vút vút, một đợi mũi tên bay về phía cửa đông.
Phương Tri Hành phớt lờ mũi tên tập kích đến, nhoáng một cái, hung hăng xung về phía đám người.
Cậu vung bảo đao Đồ Long, ánh đao liên tục chớp động, cực bén, chém sắt như chém bùn.
"Ta là dị đoan, ai đụng đến ta thì người đấy sẽ bị nhiễm lấy!"
Phương Tri Hành vừa chém người vừa hét lớn.
Lời của cậu giống như là cấp cao cảnh cáo bọn họ hết lần này đến lần khác.
Mặc dù không thể trực tiếp chạm vào dị đoan.
Mọi người bị mấy tiếng rống lớn của Phương Tri Hành khiến cho tâm hoảng ý loạn, không dám công kích gần.
Kết quả có thể nghĩ, đao pháp của Phương Tri Hành sắc bén tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình, hung tàn gặt được cái mạng nhỏ của bọn họ.
Một đao mang đi 3-4 người, máu thịt văng tung tóe, thi thể khắp mặt đất.
"Dừng tay lại!"
Tống Hữu Xuân và Lãnh Khánh Lập đột nhiên vọt ra ngoài, 2 người họ vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ, lướt thân giết đến.
Tống Hữu Xuân cầm lấy mã tấu, cơ thể của hắn cấp tốc bành trướng cao đến 3,5 mét, cánh tay phải biến thành tay hổ, móng vuốt hổ chộp lấy mã tấu.
Phù một cái, mã tấu chợt dựng đứng, biến thành một thanh đại đao hỏa diễm.
"Huyền Hỏa Thần Đao!"
Tống Hữu Xuân nhằm về phía của Phương Tri Hành.
"Đánh hay lắm!"
Khóe miệng của Phương Tri Hành nhếch lên, mặt lộ ra vẻ khinh thường, cơ thể của cậu nhanh chóng phồng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy, trong nháy mắt cao đến 5 mét, cơ bắp vắt ngang, tản ra cảm giác áp bách kinh khủng.
3 xúc tu máu dài hơn 7 mét múa lượn, lượn lờ ở phía sau của Phương Tri Hành.
"A!"
Đồng tử của Tống Hữu Xuân vọt nhanh về phía trước co rụt lại, trong lòng thầm kêu không ổn.
"Các ngươi đi chết hết cho ta!"
"Cơn Giận Huyết Ma!"
Phương Tri Hành bộc phát lửa giận trong lòng, 3 xúc tu máu như có một tia ý thức nhằm về phía Tống Hữu Xuân, hoặc là nện xuống, hoặc là quất 2 bên như roi.
Tống Hữu Xuân gấp gáp dừng lại, trong lúc vội vàng, hắn dựng đại đao hỏa diễm lên rồi cắm xuống mặt đất.
Vù!
Đại đao hỏa diễm cháy bùng, thế lửa hừng hực lan ra ngoài, bao trùm lấy toàn thân của Tống Hữu Xuân.
Hỏa diễm lên như diều gặp gió, hình thành một bó đuốc lửa.
Bịch!
2 xúc tu máu đồng thời nện xuống, dường như không dám trực tiếp chạm vào ngọn lửa, mà đáp xuống 2 bên của ngọn lửa, cách xa nhau 1-2 mét.
Tống Hữu Xuân bị kẹp ở giữa 2 xúc tu máu, không có bất kỳ tổn thương nào cả.
Trong lòng hắn không khỏi vui mừng, muốn bạo lui.
Nhưng chớp mắt, trong không khí truyền đến một luồng sức mạnh không cách nào nói rõ được, như sóng to gió lớn trùng kích từ 2 phía lên trên người hắn.
Lực đạo kinh khủng ít nhất cũng 50 vạn cân!
"Đừng, đừng mà!"
Tống Hữu Xuân phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, đầu tiên là thất khiếu chảy máu, sau đó là thân thể bị đè ép, “đùng” một tiếng, toàn thân nổ tung.
"Tống lão đệ!"
2 mắt của Lãnh Khánh Lập trừng lớn, lộ ra biểu cảm như gặp quỷ vậy.
Tống Hữu Xuân tốt xấu gì cũng là phó môn chủ của Huyền Hỏa môn, thành danh đã lâu, chiến lực không thể xem thường.
Hắn làm thế nào cũng không ngờ, chỉ vừa đối mặt…
Giết ngay lập tức!
Tống Hữu Xuân bị giết ngay lập tức!
Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc, ào ào ào~
Đột nhiên tiếng nước máu dội ngược vang lên trong thế giới.
Lãnh Khánh Lập giật mình, nhìn kỹ, kinh ngạc phát hiện nước máu trên mặt đất, sương máu trên không trung, tất cả đều chảy về phía chân Phương Trí Hành.
Toàn thân Phương Trí Hành run lên, hút hết số máu tươi đó.
Ba xúc tu màu máu lờ mờ dài ra một đoạn.
"Dị đoan, ngươi dám!"
Đúng lúc này, La Lập Phu và Tùy Giới Phúc nghe thấy động tĩnh chạy tới.
Phương Trí Hành cười hả hả, cậu quay người bỏ đi, vèo một cái lao vào trong thành, biến mất không thấy tăm hơi.