Chương 639: Thoát đi
Chương 639: Thoát đi
Sức mạnh Thiên Nhân không phải để phục vụ cho phàm nhân!
Con châu chấu cấp 2 đi tới, ngoan ngoãn cúi rạp trước mặt Phương Tri Hành.
Thấy vậy, Phương Tri Hành hỏi: ‘Nó có thể nghe hiểu chỉ thị của ta không?”
Thiên Hoàng cười nói: “Tất nhiên là nó không hiểu nhưng nó có thể nhìn hiểu động tác tay của ngươi, ngươi chỉ vào đâu nó bay về hướng đấy.”
Phương Tri Hành hiểu ra, giẫm mũi chân phi người lên, phiêu nhiên rơi trên lưng quái vật châu chấu và khoanh chân ngồi xuống.
Cậu đưa tay chỉ về phương Nam.
Phạch phạch~
Quái vật châu chấu vỗ cánh bay lên rất vững, trước tiên là bay lên cao, sau đó là nhanh như chớp bay thẳng về cổng Nam.
Phương Tri Hành cúi đầu nhìn xuống, cậu cách mặt đất chỉ có 30 mét, nhìn thấy toàn bộ khung cảnh nội thành.
Khắp nơi đều là phế tích.
Bỗng nhiên, con ngươi cậu co rụt lại và nhận thấy có ánh sáng u ám đang lấp lòe ở 1 nơi.
Đấy là 1 cái giếng cổ!
Chính là nơi Hồng Nhiễm và người khác thường gánh nước.
“Chỗ kia cũng truyền ra tạp âm xuy xuy.”
Đầu Phương Tri Hành nhảy số nhưng rất nhanh cậu đã dập tắt mọi ý nghĩ.
“Nơi này không nên ở lâu, chuồn trước đã rồi tính sau.”
Phương Tri Hành điều khiển quái vật châu chấu, xông thẳng từ cổng Nam ra ngoài.
Ánh mắt cậu nhìn quanh và phát hiện ra Dạ Tử Tuyền.
Gần như cùng lúc đó, Dạ Tử Tuyền cũng ngẩng đầu lên, cởi vải đỏ ra nhìn chằm chằm vào con châu chấu.
Phương Tri Hành cố ý ló đầu ra cho cô thấy.
Giám Thiên ti có vẻ là 1 tổ chức cường quyền rất ghê gớm, có lẽ bọn họ có cách đối phó với Thiên Nhân.
Phương Tri Hành muốn mượn sức mạnh của Giám Thiên ti chế ngự Thiên Ẩn và Thiên Hoàng.
Thế nhưng, 2 Thiên Nhân kia ở trong thành, cậu không thể công khai cầu xin giúp đỡ, chỉ có thể cố gắng hết sức để lộ mình.
“Hy vọng Dạ Tử Tuyền có thể làm nên chuyện, quẩy đục nước luôn.”
Phương Tri Hành khẽ than.
Cùng lúc đó, Dạ Tử Tuyền đưa mắt nhìn quái vật châu chấu bay xa, tròng mắt tím lấp lóe.
La Lập Phu đến trước mặt cô, chỉ vào con châu chấu bay trên trời và hỏi: “Dạ phán quan, đấy là quái vật gì vậy?”
Dạ Tử Tuyền trầm ngâm 1 hồi, đáp lại: “Người giết con trai ngươi bỏ chạy rồi.”
“Cái gì?!”
La Lập Phu giật nảy mình, ông hận không thể lập tức xông vào thành nội chém Phương Tri Hành thành ngàn mảnh.
Ông lại không thể ngờ rằng Phương Tri Hành có thể dùng cách bay lên trời để chạy thoát ra khỏi thành.
“Hại chết con trai ta, sao ta có thể dễ dàng để hắn chạy thoát chứ?”
La Lập Phu nghiến răng nghiến lợi, ngửa mặt lên trời gào thét.
“Haha, ngươi hại chết con trai của bao nhiêu người, con trai ngươi cũng hại chết con trai của biết bao người?”
Bỗng nhiên, tà tăng Phá Giới bước ra, cười trên nỗi đau của La Lập Phu.
Gã chế giễu: “Môn phiệt thế gia ngươi ức hiếp bách tính, người khác không thể trêu vào nhưng vị tiểu hữu của ta lại trêu được, ngươi nói có tức hay không?”
“Con lừa trọc, ta giết ngươi!”
La Lập Phu đùng đùng nổi giận, 2 tay đan chéo ở giữa bắn ra từng sợi tơ nhện.
Tà tăng Phá Giới bật cười, toàn thân bành trướng hóa thành La Hán 8 tay.
Hai người họ bắt đầu chém giết lẫn nhau trong rừng cây ngoài thành.
Trong lúc nhất thời, tiếng va chạm cực lớn làm rung chuyển đất trời, rừng cây cũng bị phá hủy trên diện rộng.
Dạ Tử Tuyền coi như không thấy cảnh này, ngược lại cô tập trung sự chú ý vào trong thành.
“Thì ra là thế, 2 Thiên Nhân à?”
Sau một lúc lâu, Dạ Tử Tuyền đã nhận ra gì đấy, khẽ thì thầm.
Rồi không chần chừ nữa, cô nhảy lên lưng bò trắng.
“Đi thôi, vào thành!”
Bò trắng di chuyển bước chân đến trước cổng thành.
Hai chiếc sừng bò húc về phía trước, vô số tia sét lấp lóe, bất thình lình xé toạc gợn sóng vô hình.
“Bò…ò…~”
Một lát sau, bò trắng gầm lên, triệt để phá hủy gợn sóng vô hình, xâm nhập vào thành và chạy như điên.
Ánh mắt Dạ Tử Tuyền lóe lên, nhanh chóng phát hiện ra 2 bóng người, cô lập tức nhảy lên đứng trên bò dựa núi, ống tay áo tung bay.
Sắc trời bỗng tối sầm, mây đen phủ kín, sấm sét vang dội.
Bò trắng ngừng lại.
Thiên Hoàng và Thiên Ẩn chậm rãi quay người lại.
Dạ Tử Tuyền chắp tay thi lễ, trịnh trọng nói: “Hai vị Thiên Nhân, các ngài chưa được cho phép đã độ kiếp tại huyện thành Ngọc Lan là trái với ‘giao ước Thiên Nhân’, có thể đưa ra 1 lời giải thích cho Giám Thiên ti ta không?”
Thiên Ẩn cười khà khà, khinh thường nói: “Tiểu cô nương, dù ta đã ngủ say nhiều tháng năm rồi nhưng nếu ta nhớ không lầm thì phàm nhân không có tư cách chất vấn việc của Thiên Nhân ta.”
Dạ Tử Tuyền không về thay đổi sắc mặt, nói: “Hai vị Thiên Nhân, tuy ta là hạng sâu kiến nhưng ngay lúc này ta đang thay mặt Giám Thiên ti hỏi chuyện 2 ngài.”
Thiên Hoàng dựng thẳng bàn tay, đáp lại: “Người độ kiếp ở nơi này là ta, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.”
Dạ Tử Tuyền trịnh trọng nói: “Còn chưa thỉnh giáo tôn danh quý tính của ngài?”
Thiên Hoàng đáp: “Ta là Thiên Hoàng.”
“Thiên Hoàng, là 1 trong tứ tai!”