Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 645 - Chương 646 - Cuồng Nộ (3)

Chương 646 - Cuồng Nộ (3)
Chương 646 - Cuồng Nộ (3)

Hắn là 1 thanh niên nhiệt huyết, rất ngưỡng mộ nhưng đại hiệp giang hồ.

Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.

Khoái ý ân cừu, chớ hỏi tương lai.

Phương Tri Hành đột nhiên xuất hiện, hành hạ tàn sát 5 cự binh đáng sợ kia, cứu bọn họ và bách tính đáng thương.

Đại anh hùng!

Hắn chắc chắn là 1 đại anh hùng!

Nháy mắt sau, Phương Tri Hành chuyển hướng sang những bách tính kia, dưới ánh mắt chăm chú của 3 người.

Xúc tu máu bỗng đập xuống!

Bốp~ bùm~

Toàn bộ cư dân chồng chất như núi kia đều nổ tung hóa thành khối sương mù máu, chết không toàn thây.

Thấy tình cảnh này!

Hai vị Thôi trưởng lão và Hùng trưởng lão không khỏi rùng mình, da đầu tê liệt.

Biểu cảm của thanh niên áo trắng cứng đờ, sự sùng bái và cảm kích trên khuôn mặt hắn chuyển thành kinh ngạc, đầu óc trống rỗng.

Tại sao?

Thanh niên áo trắng ngơ ngác triệt để ngơ ngẩn luôn!

Phương Tri Hành chậm rãi bước tới, móc ra 1 cái ngọc bài đen, mở miệng: “Các ngươi có biết vật này không?”

Hùng trưởng lão và Thôi trưởng lão chớp mắt rồi cẩn thận quan sát miếng ngọc bài đen kia, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Rất hiển nhiên, bọn họ chưa từng nhìn thấy miếng ngọc bài đen này, thậm chí là chưa từng nghe qua.

Phương Tri Hành lập tức bó tay.

Cái quỷ gì vậy?

Tín vật Thiên Ẩn đưa cho cậu không dùng được à!

Hùng trưởng lão thở hổn hển, chắp tay nói: “Xin hỏi quý danh của hiệp sĩ?”

Phương Tri Hành từ tốn trả lời: “Ta cũng là môn nhân của Lục Hư tông, đây là tín vật, nó nơi xa xưa một chút, có thể chỉ có tông chủ của các ngươi nhận ra thôi.”

Hùng trưởng lão là Thôi trưởng lão lập tức biến sắc.

Thôi trưởng lão ngẫm nghĩ, không khỏi thắc mắc: “Nếu ngươi là môn nhân của Lục Hư tông ta, tại sao lại không tu luyện chân truyền &LTL;ục Hư Phù Sinh Kiếm> của bản môn?”

Phương Tri Hành hừ lạnh lùng, lười giải thích, nói thẳng: “Dẫn ta đi gặp tông chủ các ngươi.”

Thôi trưởng lão lập tức ngậm miệng, ngượng ngùng cười gượng, thật không dám hỏi nhiều.

Phương Tri Hành nhìn xung quanh, cấp tốc dọn sạch chiến trường, xử lý vết tích.

Sau đó, cậu đi về phía xa và cất tiếng gọi.

Vèo 1 cái, châu chấu quái bay tới.

“Dị thú?!”

Ba người Hùng trưởng lão giật nảy mình.

Nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện châu chấu quái không gây tổn thương bất cứ ai, chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Phương Tri Hành, duy trì bộ dạng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Tình cảnh này càng khiến 3 người chấn động, không hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại.

Phương Tri Hành nhảy lên lưng châu chấu quái, ngoắc tay và nói: “Ba người các ngươi cũng leo lên đây đi.”

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, không dám do dự đồng loạt nhảy ra sau lưng Phương Tri Hành.

Châu chấu quái vỗ cánh bay vọt lên bầu trời, mọi thứ dưới mặt đất bỗng trở nên nhỏ bé.

Thanh niên áo trắng chưa từng được bay qua nên rất là hoảng loạn.

Cũng may được Hùng trưởng lão đỡ lấy, nếu không rất có thể hắn sẽ rơi xuống đất và trở thành 1 đống thịt nát.

Chẳng mấy chốc, 3 người dần bình tĩnh lại.

Thanh niên áo trắng nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, mấy lần muốn nói lại thôi.

Đến giờ khắc này, cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa mở miệng hỏi: “Đại hiệp, tại sao ngài lại muốn giết chết những thôn dân vô tội kia?”

“Im ngay!”

Hùng trưởng lão kinh hãi, mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng nghiêm nghị quát hắn.

Thanh niên áo trắng lộ vẻ không phục, cúi đầu xuống.

Phương Tri Hành trầm mặc, trả lời: “Châu mục đại nhân không thể nào thờ ơ trước cái chết của 5 cự binh, một khi điều tra thì ngươi cảm thấy những thôn dân vô tội kia sẽ giữ mồm giữ miệng được không?”

Thanh niên áo trắng im lặng nhưng sâu trong nội tâm hắn vẫn giữ thái độ không phục.

Hắn xuất thân bần hàn và cũng là 1 nhân vật nhỏ hèn mọn, khi nhìn thấy cảnh dân chúng vô tội chết thảm, trong lòng không cách nào chấp nhận được.

Tại sao bọn họ lại phải chết, giấu bọn họ đi không được à?

Thế nhưng, có 1 điều mà hắn cũng biết rõ chỉ có miệng người chết là kiên cố nhất.

Đại anh hùng và Lục Hư tông đều không thể gánh nổi mối nguy cơ này.

Sắc trời dần tối đen.

Vầng trăng sáng đã mọc lên trên trời, ánh trăng như nước chiếu xuống mặt đất.

Không bao lâu sau, Phương Tri Hành nheo mắt lại, thấy rõ 1 hẻm núi vắt ngang mặt đất giống như 1 vết sẹo xấu xí.

Hẻm núi được bao phủ bởi mây và sương mù, trông vô cùng thần bí.

Châu chấu quái bay thẳng qua, khi vừa đến gần hẻm núi thì 1 luồng sóng nhiệt đột ngột đập vào mặt nó.

Đã đến hẻm núi Chước Viêm rồi!

“Dưới hẻm núi này, có phải có dung nham ngầm không?”

Phương Tri Hành nhướng mày hỏi.

Hùng trưởng lão liền nói: “Sâu trong hẻm núi thông thẳng xuống dưới lòng đất có dòng dung nham chảy qua, vì vậy khí hậu trong thung lũng ấm áp, bốn mùa như mùa xuân.”

Phương Tri Hành hiểu ra, cưỡi con quái vật châu chấu bay xuống, đáp ở lối vào thung lũng.

Bốn người nhảy xuống.

Phương Tri Hành vẫy tay với con quái vật châu chấu, thở phào nói: “Đường đi này vất vả cho ngươi rồi, ngươi đi đi.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0