Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 647 - Chương 648 - Lục Hư  (2)

Chương 648 - Lục Hư  (2)
Chương 648 - Lục Hư  (2)

Nhìn thấy cảnh này, Phương Tri Hành cảm thấy rất quen thuộc.

Cậu suy nghĩ một lúc, đột nhiên rùng mình.

“Hồng Tùng sơn trang!”

Phương Tri Hành từng đến Hồng Tùng sơn trang, giết hết tất cả mọi người trong trang.

Trong trang cũng có một đại điện tương tự, thờ một tượng đá thần bí.

Tâm trạng Phương Tri Hành lúc lên lúc xuống, cẩn thận quan sát tượng thần, tượng cao hơn 6 mét, hình dáng là một nữ tử xinh đẹp.

Tay trái của tượng thần để sau lưng, tay phải bấm lan hoa chỉ, nó cúi đầu, đôi mắt như ngủ như thức, có phần giống với Bồ Tát cúi đầu, mang một nét thần thánh từ bi.

Lúc này, dưới tượng thần có ba bóng người đang đứng.

Ngoài hai vị Hùng trưởng lão và Thôi trưởng lão còn có một ông lão tóc bạc mặc áo bào đen.

Thân hình của ông lão này trung bình, dung mạo bình thường, ánh mắt hơi đục, già nua lộ rõ vẻ mệt mỏi.

“Khụ, khụ khụ...”

Ông lão tóc bạc đánh giá Phương Tri Hành, vừa định mở miệng nói chuyện đột nhiên ho một tràng.

Ông lão bỗng nhiên ho khan dữ dội, đến nỗi gập cả eo.

Phương Tri Hành tiến lên phía trước, không khỏi trau mày.

Một lát sau, ông lão tóc bạc lấy khăn tay ra lau miệng, chắp tay nói: “Lão hủ là Phạm Chính Luân, là tông chủ Lục Hư tông, không biết tôn giá là ai?”

Phương Tri Hành đáp: “Ta là Phương Tri Hành, một lãng tử giang hồ.”

Phạm Chính Luân mỉm cười nói: “Phương đại hiệp, ta đã nghe nói sự việc rồi, ngài giết 5 tên cự binh, cứu ba môn nhân của Lục Hư tông ta, lão hủ vô cùng cảm kích.”

Nói đến đây, ông ta dường như không muốn nói thêm nữa, đột nhiên chuyển hướng câu chuyện, nhanh chóng hỏi: “Tuy nhiên, ta nghe nói ngài tự xưng là môn nhân của Lục Hư tông ta, chuyện này là sao?”

Phương Tri Hành lấy ra một tấm ngọc bài màu đen, ném qua.

Phạm Chính Luân nhận lấy, nhìn kỹ, trong đôi mắt mờ đục bỗng nhiên bừng sáng, vô cùng cảm động.

Ông ta kích động, ngay sau đó vẫy tay ra lệnh: “Các ngươi lui ra trước đi.”

Hai người Hùng Thôi liếc nhau, không chút do dự chắp tay cáo lui.

Lồng ngực của Phạm Chính Luân phập phồng hỏi: “Ngài, chẳng lẽ ngài là đồ đệ của vị kỳ nhân đó?”

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Đúng vậy, ta là đệ tử thân truyền của vị kỳ nhân đó, ông ta phái ta đến đây.”

Phạm Chính Luân nghẹt thở, thốt lên: “600 năm rồi, ông ta vẫn còn sống sao?”

Phương Tri Hành thở dài, giọng phức tạp nói: “Đúng vậy, vị kỳ nhân đó vẫn sống rất tốt.”

Phạm Chính Luân vô cùng chấn động, vẻ mặt không thể tin được, tặc lưỡi ngạc nhiên.

Ông ta cảm thán: “Tuy lão hủ nghe từ tông chủ tiền nhiệm về những kỳ tích của vị kỳ nhân đó, nhưng luôn bán tín bán nghi, thậm chí ta còn nghi ngờ liệu vị kỳ nhân đó có thực sự tồn tại hay không, không ngờ tất cả đều là sự thật.”

Phương Tri Hành liếc nhìn tượng thần, hỏi: “Trong ghi chép của các ngươi, sư phụ của ta là một nữ nhân à?”

Phạm Chính Luân chớp mắt, ngạc nhiên hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”

Trong lòng Phương Tri Hành thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

Xem ra, 600 năm trước Thiên Ẩn thật sự là một nữ nhân.

Hai người ngồi xuống bồ đoàn dưới tượng thần.

Phương Tri Hành im lặng một lát rồi mở miệng nói: “Làm phiền tông chủ giới thiệu cho ta tình hình của Lục Hư tông, thật lòng mà nói, ta đến từ vùng ngoài, hoàn toàn không hiểu gì về các ngươi.”

Phạm Chính Luân liên tục nói: “Lục Hư tông bọn ta ở Đàm Châu nằm trong 10 đại môn phái, danh tiếng vang xa, truyền đến đời ta đã là đời thứ năm, tính theo bối phận, ngài nên là sư thúc tổ của ta.”

Tuy nói như vậy nhưng lão nhân gia hoàn toàn không có ý định quỳ hành lễ.

Dù sao, thực lực là trên hết!

Tu vi và kinh nghiệm của Phạm Chính Luân vượt trội hơn, dù Phương Tri Hành có bối phận rất cao cũng không đủ tư cách để người ta quỳ lạy.

Phương Tri Hành nhếch miệng không kìm được hỏi: “Nếu Lục Hư tông danh tiếng vang xa, nội tình thâm hậu, tại sao năm tên cự binh dám ngang nhiên gây họa trên địa bàn của các ngươi?”

Cậu hỏi ra cậu này!

Sắc mặt Phạm Chính Luân trở nên khó coi, thở dài nói: “Không dám giấu sư thúc tổ, Lục Hư tông ta luôn tuân thủ tổ huấn, ẩn cư thế ngoại, không gây chuyện thị phi.

Nhiều năm qua, bọn ta ẩn cư trong hẻm núi Chước Viêm, hầu như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, luôn là nước sông không phạm nước giếng, yên ổn không gây chuyện.

Khoảng 10 năm trước, một người bạn cũ gửi thư nói rằng ông ta có một người bạn nhận nuôi một cô nương, vì cô rất xinh đẹp, thường xuyên gây chuyện thị phi nên muốn gửi đến chỗ ta để bảo vệ.

Bạn cũ nhờ vả, ta không nghĩ nhiều đã nhận cô nương đó vào Lục Hư tông để nuôi dưỡng.

Và tai họa cũng bắt đầu từ đó!”

Ông lão nhắc đến cô nương đó, vẻ mặt đầy ưu sầu, lắc đầu nói: “Cô nương đó dần dần lớn lên, ngày càng xinh đẹp, dù Lục Hư tông ta xa lánh thế tục, nhưng chuyện của cô vẫn lan truyền ra ngoài, thu hút nhiều kẻ bất lương dòm ngó.”

Ông ta đếm ngón tay nói: “Ở Đam Châu, ngoài bốn đại môn phiệt thế lực lớn, còn có một số đại nhân vật càng không thể khinh thường, họ là hoàng thân quốc thích.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0