Chương 653 - Thăng cấp
[Huyết Chi Ôn Dịch: Sử dụng huyết dịch của ngươi công kích kẻ địch thời gian dài, huyết dịch trong cơ thể kẻ địch sẽ xảy ra bệnh biến, hơn nữa bênh tật có thể lan truyền thông qua huyết dịch]
"Hay cho Huyết Chi Vinh Diệu!"
Đáy mắt của Phương Tri Hành bắn ra tia sáng kỳ dị.
Cậu có được dị huyết, lượng máu rất nhiều.
Ví dụ người khác đấu với cậu mất máu, cậu có thể khiến đối phương thua thảm.
Chỉ với chiêu này đã có thể khiến Phương Tri Hành đứng ở thế bất bại.
Còn về Huyết Chi Ôn Dịch, lại thích hợp dùng với phụ nữ, giày vò người khác.
Thử nghĩ, ngươi thi triển Huyết Chi Ôn Dịch công kích kẻ địch trong chiến đấu, để đối phương lặng lẽ truyền bệnh, sau đó không có thuốc chữa, đau đớn, chỉ có thể đợi chết trong sự tuyệt vọng vô biên vô tận.
"Đỉnh, xem ai còn dám trêu chọc ta không!"
Phương Tri Hành cười vui vẻ.
Nhưng vẫn chưa xong, giao diện hệ thống lại nhanh chóng lấp lóe ánh sáng.
[Điều kiện để Lục Hư Huyền Công tầng thứ 3 trở thành max cấp:
1, Kiên trì ngừng thở 3 phút trở lên (chưa hoàn thành)
2, Khiến 1 sinh mệnh cùng cấp bậc hít thở không thông hoặc là chết đi (chưa hoàn thành)]
"Ha ha, hiện ra nhanh vậy à!"
Phương Tri Hành mừng rỡ, vui vẻ ra mặt.
"Điều kiện max cấp ít đi rồi, chỉ có 2 cái, độ khó cũng không cao…"
Trước đây Phương Tri Hành đã gặp tình hình này nhiều lần.
Thứ nhất, cậu đã là Cửu Ngưu cảnh trung kỳ viên mãn, mạnh như thác đổ, điều kiện cần để trở thành max cấp tất nhiên cũng sẽ giảm đi.
Thứ 2, điều kiện cần để công pháp tầng thứ 3 đạt đến max cấp ít hơn so với tầng thứ nhất.
Cậu nhìn kỹ 2 điều kiện max cấp, trong nháy mắt xác định tầng thứ 3 liên quan đến “khí hư”.
"Nín thở 3 phút, không khó."
Phương Tri Hành hít sâu rồi bắt đầu nín thở.
Dường như đồng thời, giao diện hệ thống hiện lên thời gian đếm ngược.
[00:02:59]
[00:02:58]
….
Phương Tri Hành không động đậy, không hít vào không thở ra luồng khí tức nào cả.
[00:00:02]
[00:00:01]
[1, Kiên trì ngừng thở 3 phút trở lên (Đã hoàn thành.)]
"Phù!"
Phương Tri Hành thở ra ngụm khí đục, không khí mới mẻ tràn vào trong miệng mũi.
"Điều kiện 2, phải tìm được một cao thủ Cửu Ngưu cảnh…"
Phương Tri Hành suy nghĩ rồi kêu lên: "Phạm tông chủ."
Không bao lâu sau, Phạm Chính Luân đi đến, cười hỏi: "Tổ sư gia, có dặn dò gì à?"
Phương Tri Hành không trả lời, bóng dáng chỉ rung động.
Nhất thời, một luồng khí tức màu đỏ phun ra từ trên người cậu cứ như ngọn lửa đang thiêu đốt.
"Đây là?"
Sắc mặt của Phạm Chính Luân thay đổi kịch liệt, ông ta kinh ngạc thốt lên: "Khí tức huyết hư, ngài đã luyện thành Lục Hư Huyền Công tầng thứ nhất!"
Phương Tri Hành mỉm cười, thu liễm lại khí tức màu đỏ, cười nói: "Thấy ta luyện thế nào?"
Trong lòng của Phạm Chính Luân rung động đến tột đỉnh, khó tin nói: “Sao nhanh vậy được?”
Phương Tri Hành đáp lại: "Bộ công pháp Hóa Yêu thuộc tính máu khác mà ta tu luyện có hiệu quả như huyết hư, một pháp thông, vạn pháp thông."
"Thì ra là thế…"
Phạm Chính Luân đã hiểu.
Dù là như thế thì Lục Hư Huyền Công vô cùng thâm ảo, tối nghĩa khó hiểu, cần ngộ tính cực cao mới có thể lĩnh ngộ hết.
Chỉ là cửa ải này đã làm khó đa số môn nhân.
Thậm chí có thể nói, Lục Hư Huyền Công không phải là thiên kiêu kỳ tài thì không thể thông thấu được.
Tuyệt đối không ngờ chỉ trong khoảnh khắc, Phương Tri Hành đã lĩnh ngộ được huyền diệu ở bên trong.
Người này có ngộ tính cao, quả thật là nghịch thiên!
Tuyệt thế kỳ tài!
Không hổ là kỳ nhân chọn trúng, khó trách!
Cho nên Phạm Chính Luân không thể không hoài nghi có phải trước đây Phương Tri Hành từng tu luyện Lục Hư Huyền Công hay không.
Nhưng nghĩ lại, người ta không cần dùng chuyện này để lừa gạt ông ta.
Phạm Chính Luân càng nghĩ thì thái độ càng hiền lành, cười nói: "Tổ sư thúc, ngài có việc gì thì cứ dặn dò."
Phương Tri Hành thấy thế thì vô cùng hài lòng.
Sở dĩ cậu gấp gáp bại lộ tiến độ tu hành là vì thuyết phục Phạm Chính Luân, để ông ta ngoan ngoãn phối hợp với bản thân.
Phương Tri Hành nghiêm túc nói: "Ta đang tham ngộ khí hư, cần cảm nhận cảm giác véo ngất người khác là thế nào. Phạm tông chủ, ông luôn tin tưởng ta, đúng không?"
Phạm Chính Luân hơi ngây ra, rồi ngạc nhiên nói: "Lẽ, lẽ nào ngài muốn…"
Phương Tri Hành cười bình thản nói: "Làm phiền ông phối hợp rồi."
Phạm Chính Luân cạn lời, sau đó cười khổ nói: "Ngài ức hiếp một người già như vậy thật sự thích hợp à?"
Yêu cầu này quả thật là quá đáng.
Nhưng nếu như Phương Tri Hành véo ngất một cao thủ Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong, mặc dù hơi già thì đó cũng là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, nói không chừng đạt được thu hoạch không tưởng nữa đó.
Tất nhiên là cậu không thể bỏ qua cơ hội như vậy, cười nói: "Ta tu luyện ma công, chấn nhiếp lòng người, người thường không chịu nổi uy áp của ta, chỉ có ông mới có thể khiến ta cảm nhận được cảm giác hít thở không thông thật sự là gì."
Phạm Chính Luân suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu bất đắc dĩ, nói: "Được, lão hủ nghe theo ngài một lần vậy."