Chương 665 - Ngạo mạn (4)
Bọn họ chạy thoát khá nhanh, không bị xúc tu màu máu đập trúng người.
Nhưng lực chấn động phát ra từ xúc tu màu máu, lại ảnh hưởng đến bọn họ.
Cả hai đều vô cùng khó chịu, khí huyết toàn thân sôi trào, mặt mày tái mét.
"Phương Tri Hành, dừng tay lại!"
Trong tình cảnh này, đôi mắt Du Bất Thọ long sòng sọc, gào thét đến khản cả giọng, nước bọt văng tung tóe.
Nhưng Phương Tri Hành làm ngơ, cậu lao về phía trước, bảy xúc tu màu máu đồng thời đập vào hai tên Cửu Ngưu cảnh hậu kỳ.
"Môn chủ cứu mạng!"
"Phương khách khanh tha mạng, ta nhận thua!"
Hai tên Cửu Ngưu Cảnh hoảng sợ tột độ, đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu.
Nói đùa à, Hạ Nghị Tiên mạnh mẽ khùng khiếp mà Phương Tri Hành còn giết chết dễ dàng, hai người bọn họ phản kháng cũng chẳng có ích gì.
Vì vậy!
Một tên cầu cứu Du Bất Thọ, một tên cầu xin Phương Tri Hành tha mạng.
Nhưng Du Bất Thọ bị Phạm Chính Luân chặn lại, không thể ra tay cứu giúp.
Còn Phương Tri Hành ra tay không chút lưu tình, tóm lấy hai người bọn họ rồi liên tục đập mạnh.
Xúc tu màu máu thứ bảy lại bộc phát một lần nữa, nhanh chóng dài ra tới 10 mét.
Tiếp đó, xúc tu màu máu thứ tám cũng xuất hiện, nó dài đến 10 mét trong nháy mắt.
Cuối cùng, xúc tu màu máu thứ chín cũn nối gót, nó dài đến 6 mét trong một hơi thở.
Phương Tri Hành hít sâu một hơi, cảm nhận được sức mạnh trước nay chưa từng có.
"Sảng khoái!"
Cậu cười lớn một tiếng sảng khoái, ánh mắt đảo một vòng, nhìn chằm chằm vào Du Bất Thọ.
Ánh mắt này khiến Du Bất Thọ lùi lại nửa bước theo bản năng, một tia kinh hoảng hiện lên trên mặt.
Còn Phạm Chính Luân và Đổng Học Nhượng cùng các môn nhân khác của Lục Hư Tông lại chấn động tâm thần, vui mừng khôn xiết.
Bọn họ không thể ngờ rằng, Phương Tri Hành lại mạnh mẽ đến mức này.
Chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân đã giết chết hơn hai mươi tinh anh của Phong Hải môn, thế giống như chẻ tre, không gì cản nổi!
"Mạnh, quá mạnh!"
"Ngầu quá đi!"
"Giết người hút máu, cường hóa bản thân, đúng là một tên ma đầu, may mà hắn đứng về phía Lục Hư tông chúng ta!"
Mọi người trong Lục Hư Tông thật sự cười tươi như nở hoa, người nào người nấy hò reo nhảy nhót, sự u ám trên khuôn mặt đã tan biến hết.
"Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
Lư Huyền Tích đã không còn bình tĩnh, hắn không thể che giấu sự hoảng hốt trên khuôn mặt.
Hắn dẫn theo đám người Phong Hải môn đến tận cửa, đồng nghĩa với chuyện đã xé rách mặt với Lục Hư Tông, có thể nói rằng nhất định phải đạt được.
Nào ngờ...
Phương Tri Hành bước về phía trước, chín xúc tu màu máu điên cuồng vung vẩy, khiến không khí vặn vẹo hỗn loạn.
Nhìn thấy cảnh này, Du Bất Thọ không khỏi hít sâu một hơi, sắc mặt nhanh chóng trở nên u ám.
Gã giơ trường kiếm chỉ vào Phương Tri Hành, lửa giận trong lòng bùng lên, hét lớn: "Được lắm, ngươi đủ tàn nhẫn! Hôm nay nếu không giết ngươi, sau này Du Bất Thọ ta cũng không thể lăn lộn trên giang hồ nữa."
"Hừ hừ, Du Bất Thọ, ngươi vội vàng cái gì chứ?"
Phạm Chính Luân cười lớn, "Đại môn Lục Hư tông ta, không phải ai muốn đến thì đến, cũng không phải ai muốn đi thì đi được."
Ông ta liếc mắt ra hiệu với Phương Tri Hành, "Cẩn thận một chút, thanh kiếm trong tay hắn tên là 'Tòng Tâm', là bảo kiếm cấp 4!"
Phương Tri Hành khẽ nhướng mày, thực ra cậu chưa từng thấy binh khí cấp 4, cho nên không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Thanh kiếm Tòng Tâm chỉ dài 1,5 mét, thân kiếm trơn nhẵn giống như nước, lưỡi kiếm mỏng giống như cánh ve.
Thoạt nhìn, hình như không có gì đặc biệt.
Đương nhiên!
Bây giờ Phương Tri Hành đang ở Cửu Ngưu cảnh hậu kỳ, đối mặt với Du Bất Thọ ở Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong, đương nhiên cậu không dám có bất cứ sự khinh thường nào.
Thế là!
Toàn thân Phương Tri Hành rung lên, trên người lại xuất hiện biến hóa.
Chỉ thấy mọc ra một lớp vảy ngọc dày đặc trên bề mặt xúc tu màu máu.
Bốn luồng khí tức với màu sắc khác nhau phun ra, lượn lờ quanh chín xúc tu màu máu.
Bên trong xúc tu màu máu, sức mạnh bách độc tụ lại dưới da, sẵn sàng phóng ra bất cứ lúc nào, giáng cho kẻ địch một đòn chí mạng.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong nháy mắt.
Uy thế toàn thân Phương Tri Hành tăng vọt, tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến người ta biến sắc.
Tim Du Bất Thọ đập lệch một nhịp, gã không thể ngờ rằng Phương Tri Hành vừa rồi vẫn chưa dùng hết sức.
Người này là yêu nghiệt à?!
Sao hắn lại có nhiều át chủ bài như vậy!
Điều khiến gã kinh hãi hơn nữa là lão thất phu Phạm Chính Luân đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm.
"Hai đánh một?"
Trong lòng Du Bất Thọ không chắc chắn, đột nhiên quay sang Lư Huyền Tích, kêu lên: "Lư tổng binh, Lục Hư Tông khi dễ ta như vậy, xin hãy chủ trì công đạo cho ta."
Lư Huyền Tích tỏ vẻ khó xử, hắn cân nhắc một lúc rồi lạnh nhạt nói: "Hừ, hôm nay Phong Hải môn các ngươi chủ động đến cửa gây sự, chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ bị người khác đóng cửa đánh chó hả? Đây là ân oán giữa hai đại môn phái các ngươi, ta thân là tổng binh Cự Binh, không tiện nhúng tay vào chuyện giang hồ."