Chương 668 - Cự Linh (3)
"Sức mạnh của nó có thể thấm vào cơ thể ta, thông qua huyết dịch truyền đi, phá hoại từ bên trong, từ đó đạt được hiệu quả nổ tan xác giết địch."
Lư Huyền Tích bỗng nhiên hiểu ra, thảo nào Hạ Nghị Tiên, Du Bất Thọ từng người một đều bị đánh tan tác.
Huyết dịch là nguồn gốc của sự sống!
Huyết dịch chảy khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể con người.
Phương Tri Hành nắm giữ loại sức mạnh tấn công và phá hủy thông qua huyết dịch này, sức sát thương thực sự kinh người, không thể xem thường.
Nghĩ đến điều này, Lư Huyền Tích cố gắng ổn định cơ thể, hai chân bám chặt xuống đất, hai nắm đấm đồng loạt tung ra, quyền ra như rồng, vung quyền đấm mạnh vào những xúc tu màu máu trước mặt.
Gần như cùng lúc, hai xúc tu màu máu áp sát từ dưới mặt đất, một trái một phải quấn lấy hai chân hắn.
Một lực kéo khổng lồ ập đến.
Hai chân Lư Huyền Tích hơi chùng xuống, hắn thầm kêu lên một tiếng không ổn, cơ bắp toàn thân nhanh chóng co giật, hai chân đột nhiên duỗi thẳng, rồi ép xuống.
"Vạn cân trụy!"
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh đè xuống khó có thể diễn tả bằng lời bùng phát.
Toàn thân Lư Huyền Tích lại đè xuống một lần nữa, hai chân giống như cắm rễ xuống đất, đứng bất động như cây tùng.
Nhưng vào tích tắc tiếp theo, những cái xúc tu máu lại vung vẫy trong không khí, quất thẳng vào mặt hắn.
Bùm một tiếng!
Mặc dù Lư Huyền Tích đội mũ giáp, nhưng vẫn có một phần mặt bị lộ ra ngoài bị quất đến mức nóng bừng.
Điều quan trọng là bị tát vào mặt như vậy quá nhục nhã rồi!
Lư Huyền Tích vô cùng phẫn nộ, vung nắm đấm điên cuồng, thần lực Cự Linh tuôn trào ra ngoài.
Chết tiệt, xúc tu màu máu của Phương Tri Hành quá nhiều rồi, hai nắm đấm của hắn không thể chống lại mười xúc tu tấn công luân phiên được.
Hai người đánh nhau long trời lở đất, nhất thời rơi vào thế bế tắc, khó phân thắng bại.
Phạm Chính Luân chăm chú theo dõi trận chiến, vẻ mặt càng lúc càng phức tạp.
Thành thật mà nói, ban đầu ông ta nghĩ rằng Phương Tri Hành thực sự chỉ có sức mạnh Cửu Ngưu cảnh trung kỳ, không thể tạo ra sóng gió quá lớn.
Thật sự không ngờ đến...
Đám người Đổng Học Nhượng lại có tâm trạng khác, cảm xúc của bọn họ vô cùng kích động, không thể kiềm chế được.
Bốn đại môn phiệt cao cao tại thượng, không thể xúc phạm, ai gặp bọn họ cũng phải cúi đầu.
Từ lâu, Lục Hư tông ẩn cư lánh đời, không trêu chọc ai, cho nên cũng sống an ổn.
Chỉ vì tông chủ Phạm Chính Luân mười năm trước nhận một đệ tử xinh đẹp, cho nên bị người khác để ý.
Kể từ lúc đó, trên dưới Lục Hư tông gà chó không yên, mọi người đều cảm nhận được sự bá đạo của môn phiệt thế gia.
Bọn họ muốn gì, ngươi nhất định phải thỏa mãn bọn họ.
Nếu không thì ngươi sẽ ăn quả đắng.
Ai không phục thì trị người đó!
Lúc này, Phương Tri Hành đại diện Lục Hư tông cứng rắn đối đầu với một vị đại nhân tổng binh Cự Binh, đây là chuyện chưa từng có.
Ngoài những tên phản tặc không còn đường nào khác, ai dám làm như vậy?
Chuyện này cũng quá điên cuồng rồi!
Nói thật, loại chuyện thử thách môn phiệt thế gia này, bình thường những người trong đại môn phái như bọn họ cũng chỉ dám nghĩ thôi, ai dám làm thật chứ?
"Đánh, đánh mạnh vào!"
"Đánh chết hắn!"
Không biết người nào hét lên một tiếng, ngay sau đó tất cả môn nhân Lục Hư tông đều hò reo theo, cổ vũ cho Phương Tri Hành.
"Ồn ào!"
Lư Huyền Tích nghe thấy những tiếng hò reo đó, trong lòng không khỏi bực bội, vô cùng tức giận.
Nếu đổi lại bình thường, ai dám hò reo cổ vũ cho đối thủ của hắn chứ, chẳng phải là chán sống à?
"Mấy người các ngươi muốn tạo phản hả?"
Lư Huyền Tích quát lớn một tiếng, giọng nói sang sảng kinh thiên động địa, đâm vào màng nhĩ, lập tức khiến mọi người chấn động.
"Ha hả, Lư tổng binh."
Ánh mắt Phương Tri Hành khinh miệt, cậu cười nhạo rồi nói: "Ta ngươi chỉ luận bàn thôi mà, chẳng lẽ ta đánh thắng ngươi chính là tạo phản à?"
"Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn thắng ta, nằm mơ đi!"
Lư Huyền Tích hoàn toàn nổi giận, hắn điên máu trừng mắt, hai cánh tay đột nhiên phồng lên một lần nữa, giống như thổi hơi vào vậy.
"Lư đại nhân!"
Đúng lúc này, một tiếng gọi vang lên từ đằng xa.
Đám người Phạm Chính Luân đều quay đầu nhìn lại, thấy một tên sĩ binh chạy nhanh đến, cầm một cuộn giấy trong tay.
Lư Huyền Tích sững sờ, động tác dừng lại.
Phương Tri Hành thấy vậy, cậu hơi do dự, buông Lư Huyền Tích ra rồi lùi lại.
Người sĩ binh chạy đến, quỳ một gối xuống rồi giơ cuộn giấy lên nói: "Lư đại nhân, quận chúa mất tích rồi, vương gia triệu tập khẩn ba quân trở về, lập tức triển khai tìm kiếm."
"Quận chúa mất tích?!"
Lư Huyền Tích ngừng thở, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Tri Hành rồi trầm giọng nói: "Hôm nay coi như ngươi may mắn, ngày khác chúng ta tái chiến."
Thân hình hắn nhoáng lên, toàn thân thu nhỏ lại, nhanh chóng khôi phục nguyên hình.
Sau đó, Lư Huyền Tích không chút do dự, dẫn bốn Cự Binh cùng tên sĩ binh truyền tin kia nhanh chóng rời đi.