Chương 71: Trò chuyện
Chương 71: Trò chuyện
“Đúng lắm, chung sống hòa thuận.”
Phương Tri Hành đáp lời, mỉm cười hỏi: “Huynh thích ta gọi huynh là Vương đại ca, hay lão Vương?”
Vương Nghĩa Đồng cười ha hả nói: “Đều được, ngươi thích gọi thế nào cũng được.”
Phương Tri Hành nói ngay: “Ta thấy lão Vương thân thiết hơn một chút, vậy ta gọi huynh là Lão Vương nhé.”
Khóe miệng Vương Nghĩa Đồng khẽ giật.
“Lão Vương” là cách gọi của La Khắc Hoành, ngươi cũng gọi vậy?
Vậy thì chẳng phải là nói ngươi và La Khắc Hoành cùng một đẳng cấp à.
Trong lòng Vương Nghĩa Đồng bất lực, hắn vươn tay làm tư thế mời, cười nói: “Đi thôi, ta sắp xếp chỗ ở cho ngươi.”
Hai người bước vào một khu biệt viện rộng rãi, bên trong có nhiều phòng.
Vương Nghĩa Đồng cười nói: “Chỗ biệt viện này chuyên dành cho hộ vệ ở.”
Phương Tri Hành hỏi: “Lý chính đại nhân có bao nhiêu hộ vệ?”
Vương Nghĩa Đồng đáp: “Hộ vệ thân cận chỉ có hai người chúng ta, hộ vệ tạm thời không cố định, thường được quản gia tuyển dụng trả tiền công trong ngày, bao ăn không bao ở.”
Phương Tri Hành hiểu ra, hộ vệ thân cận có biên chế, không phải người làm thời vụ.
Chẳng mấy chốc, Phương Tri Hành đã dọn vào một trong mấy căn phòng, nằm ngay cạnh phòng của Vương Nghĩa Đồng, hai người trở thành hàng xóm.
Không lâu sau, đến buổi trưa.
Đồng thời cũng đến giờ ăn.
Có người hầu mang cơm canh đến.
Phương Tri Hành nhìn kỹ, phần ăn của hộ vệ thân cận là một món mặn hai món chay một món canh, lượng cơm đảm bảo đủ ăn, khá tốt.
“Lão Vương, sang đây ăn chung với ta đi.” Phương Tri Hành gọi sang phòng bên cạnh.
“Được thôi.”
Vương Nghĩa Đồng cũng đang có ý này, hắn vội vàng bưng cơm canh sang.
Hai người ăn cơm chung.
Vương Nghĩa Đồng chủ động hỏi: “Phương huynh đệ, ngươi là người ở đâu?”
Phương Tri Hành trả lời: “Ta đến từ thôn Phục Ngưu, thôn quê xảy ra nạn đói, cho nên ta mới ra ngoài lang bạt, kiếm miếng cơm ăn.”
Vương Nghĩa Đồng bừng tỉnh, lập tức nói: “Ta là dân bản địa thị trấn này, nương mất sớm, cha cũng bệnh mất cách đây vài năm, trong nhà chỉ còn mình ta thôi.”
Phương Tri Hành ngạc nhiên hỏi: “Huynh chưa cưới thê tử à?”
Vương Nghĩa Đồng thở dài: “Đã từng lấy một thê tử, tiếc rằng nàng ấy chết vì khó sinh, hài tử trong bụng cũng không giữ được.”
Phương Tri Hành nghe vậy, vội vàng nói: “Xin nén đau buồn.”
Vương Nghĩa Đồng mỉm cười, xua tay nói: “Đều là chuyện cũ rồi, ngươi không hỏi, ta suýt nữa quên mất nàng ấy trông như thế nào.”
Phương Tri Hành khó hiểu hỏi: “Nói ra thì với điều kiện của huynh, muốn cưới thêm mấy người thê tử nữa cũng là chuyện nhỏ phải không?”
Vương Nghĩa Đồng đưa tay đỡ trán, cười gượng: “Không giấu gì huynh đệ, sau khi nàng ấy qua đời, ta khó nhịn cô đơn, tình cờ hàng xóm bên cạnh mới cưới thê tử, ta trò chuyện với nàng ấy vài lần, thế mà lại nảy sinh tình cảm, lén lút gặp sau. Ai ngờ chuyện này bị trượng phu của nàng ấy phát hiện, ầm ĩ mãi không ngừng, ta nhất thời tức giận nên đánh chết cả nhà hắn.”
“....”
Phương Tri Hành cạn lời luôn rồi.
Cậu chỉ muốn trò chuyện với Vương Nghĩa Đồng, nghe ngóng một vài tin tức, nhưng không ngờ lại nghe thấy bí mật động trời như vậy.
“Chết tiệt!”
Tế Cẩu, đang nằm dài trên mặt đất ngủ gật, bỗng nhiên tỉnh dậy, la lên: “Phương Tri Hành, bảo hắn nói chi tiết hơn đi.”
Phương Tri Hành không để ý đến Tế Cẩu, cậu nói với giọng nghiêm túc: “Lão Vương, chắc huynh bị ép vào đường cùng mới làm như vậy.”
Vương Nghĩa Đồng không để bụng mà cười nói: “Haiz, dù sao ta cũng đã phạm tội giết người, bị bắt về quy án, ngồi nhà lao ba năm.
May mà lý chính đại nhân coi trọng ta, giúp ta xóa án, trả lại tự do cho ta, hơn nữa còn cho ta làm hộ vệ thân cận của ngài ấy. Có thể nói lý chính đại nhân chính là cha nương tái sinh của ta.”
Phương Tri Hành gật đầu, cảm thán rằng: “Lý chính đại nhân đúng là một người tốt!”
Vương Nghĩa Đồng hỏi: “Huynh đệ thì sao, ngươi còn trẻ như vậy mà học được một thân bản lĩnh từ đâu thế?”
Phương Tri Hành im lặng một lát, từ tốn nói: “Ta bỏ tiền mời Thiết Chưởng- Trình Thiên Ân dạy ta Thiết Sơn công.”
“Ồ, hóa ra ngươi học võ công từ Trình Thiên Ân, ta nói mà, sao kĩ năng bộc phát ngươi vừa thi triển giống 'Thiết Sơn Kháo' đến vậy.”
Vương Nghĩa Đồng chợt hiểu ra.
Nhưng mà, khi hắn nhắc đến Trình Thiên Ân, rõ ràng cảm xúc của hắn dao dộng dữ đội.
Phương Tri Hành chú ý đến chi tiết này, không khỏi suy nghĩ.
Vương Nghĩa Đồng ngẫm nghĩ, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Nếu đã vậy, sao huynh đệ không theo Trình Thiên Ân tiếp tục học võ, mà lại đến đây?”
Phương Tri Hành buồn bực than thở: “Ôi, ta và Trình Thiên Ân bát tự không hợp, hắn không muốn dạy ta nữa nên đã đuổi ta ra ngoài.”
Vương Nghĩa Đồng nhướng mày, nghiêm túc hỏi: “Tại sao họ Trình lại đuổi ngươi đi?”
Phương Tri Hành đáp: “Có thể vì ta đã giết mấy tên nạn dân có ý đồ cướp lương thực của ta, sau khi Trình Thiên Ân biết được chuyện này thì thái độ của hắn thay đổi hoàn toàn.”
“Thì ra là vậy.”