Chương 754 - Tấm bia đá (3)
“Hạt sen?” Phương Tri Hành cẩn thận quan sát, phát hiện thật đúng là hạt sen, loại được phơi khô.
“Sao hạt sen được cất giữ trong tấm bia đá?”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, trịnh trọng thu hồi hạt sen.
Tế Cẩu thấy tấm bia đá bị hủy liền nói: “Chúng ta tranh thủ trở về đi.”
Phương Tri Hành cũng không muốn bỏ lỡ thời cơ rời khỏi đây, xoay người nhanh chóng gọi thôn trường tỉnh lại.
Ông lão bị chấn đến choáng váng, đầu đau muốn nứt ra, một hồi lâu mới có thể đứng lên.
Ông dẫn theo một người một chó trở về theo đường cũ, một đường ra khỏi thôn, thông qua cầu độc mộc xuống thềm đá.
“Chính là nơi này...”
Phương Tri Hành và Tế Cẩu đứng ở nơi bọn họ đến.
Thân thể thôn trường không thoải mái, không ở lâu lắm, trở về ngủ.
Thời gian trôi qua từng phút...
Bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi tới, cuốn theo cát bụi và khô nóng.
Phương Tri Hành và Tế Cẩu không thể không nhắm mắt lại.
Một nháy mắt hoảng hốt, Phương Tri Hành đột nhiên cảm giác dưới chân như nhũn ra.
“Hạt cát!”
Phương Tri Hành cúi đầu nhìn, phát hiện bản thân rõ ràng đứng trong sa mạc.
Đã trở lại rồi!
Nơi này là Cấm Khu Chước Viêm!
Trời dường như mới vừa sáng không lâu.
Bầu trời trên đỉnh đầu vẫn tràn ngập lượng lớn tro núi lửa.
Một người một chó liếc nhau chợt đi vòng trở về.
Rất xa, Phương Tri Hành nhìn thấy hang động đó.
Lúc này, Phạm Chính Luân đang đứng lặng ở trước hang động, mặt ủ mày chau.
Đêm qua, núi lửa đột nhiên phun trào, mà Phương Tri Hành không trở về theo thời gian đã hẹn.
Lão nhân gia không khỏi hoài nghi có phải Phương Tri Hành đã xảy ra chuyện hay không.
“Lão tông chủ!”
Phương Tri Hành gọi một tiếng kéo suy nghĩ của Phạm Chính Luân trở lại.
“Tổ sư thúc, ngài đã trở về rồi!”
Phạm Chính Luân mừng rỡ, vội vàng lên nghênh đón hỏi: “Có phải ngài bị hút vào trong Cấm Khu cấp 5 không?”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “La Hưng Hổ không nói dối, trong Cấm Khu Chước Viêm thật sự có một Cấm Khu cấp 5.”
Phạm Chính Luân biến sắc nói: “La Hưng Hổ vừa nhìn thấy núi lửa phun trào đã nói ngài khẳng định bị hút vào.”
Vừa dứt lời, Tham Lang đi ra tiếp lời: “Phương đại hiệp, nếu ngươi còn không ra, bọn ta sẽ đi vào tìm ngươi.”
Phương Tri Hành lạnh nhạt cười nói: “Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Tế Cẩu nghe xong mắt trợn trắng, vãi cả ngoài ý muốn, làm hại nó đánh mất 3 cái mạng.
Phương Tri Hành lập tức đi thẳng tới trước mặt La Hưng Hổ.
“Ngươi...”
La Hưng Hổ không thể tin được, khiếp sợ nói: “Lần đầu tiên ngươi tiến vào nơi đó vậy mà còn sống đi ra!
Nơi đó trải rộng quy tắc sát, cho dù Bách Ngưu cảnh đi vào phạm phải một sai lầm sẽ mất mạng!”
Phương Tri Hành ha hả, nhàn nhạt nói: “Quên hỏi ông, ôngnói tấm bia đá kia rốt cuộc là thứ gì?”
La Hưng Hổ lắc đầu nói: “Nói không rõ, dù sao thứ đó có thể ban cho võ giả công pháp thích hợp nhất.”
Nói đến chỗ này, ông chợt phục hồi tinh thần lại, hít thở không thông nói: “Chẳng lẽ ngươi tìm được tấm bia đá rồi? Có lấy được công pháp không?”
Khóe miệng Phương Tri Hành cong một ý cười, hỏi: “Ông có biết cấp bậc Bách Ngưu cảnh này chia ra làm mấy giai đoạn không?”
La Hưng Hổ trả lời: “Cấp bậc Bách Ngưu cảnh phân chia cực kỳ phức tạp, không có tiêu chuẩn phân chia thống nhất. ví dụ hai người lựa chọn con đường khác nhau, vậy thì hệ thống sức mạnh mà bọn họ tu luyện ra nhất định hoàn toàn khác, ai mạnh ai yếu chỉ từng đánh qua mới biết được.”
Phương Tri Hành nhíu mày nói: “Hai Bách Ngưu cảnh chạm mặt, không thể trực quan nhận ra ai mạnh hơn à?”
La Hưng Hổ cẩn thận giải thích: “Nếu cao thủ Phật môn và Đạo môn chạm mặt, một người là Kim Cang Pháp Tướng, một người là Dương Thần Pháp Thân.
So về cường độ nhục thân thì Phật môn thắng;
So về thần hồn lớn mạnh thì Đạo môn thắng.
Nhưng cuối cùng ai mạnh hơn, bọn họ không liều chết chém giết một trận, không ai có thể nói rõ ràng được.”
Phương Tri Hành rơi vào trầm mặc, như có suy nghĩ.
La Hưng Hổ suy nghĩ lại nói: “Ta nghe nói một tiêu chuẩn thô sơ giản lược có thể nói cho ngươi nghe thử.”
Phương Tri Hành im lặng nghe, không lên tiếng.
La Hưng Hổ hơi im lặng sau đó đột nhiên hỏi: “Sau khi ngươi lấy được công pháp, tấm bia đá liền vỡ vụn đúng không, rồi ngươi có lấy được thứ gì không?”
Ánh mắt Phương Tri Hành chợt lóe, lấy ra hạt sen từ trong ngực, đáp: “Ông nói này à?”
La Hưng Hổ vừa nhìn thấy hạt sen, trong mắt chợt xuất hiện vẻ tham lam không thể che giấu, biểu cảm lập tức thu liễm, không nhanh không chậm nói: “Chính là hạt sen này, ta không rõ nó là thứ gì nhưng chỉ cần ngươi mang nó trên người, nó sẽ chậm rãi khôi phục sinh cơ, toả ra vẻ sáng bóng xinh đẹp.”
Hắn nhắc tới: “Căn cứ cường độ sáng bóng và số lượng là có thể thô sơ giản lược phán đoán ra cấp bậc thực lực của một cao thủ Bách Ngưu cảnh.”
Phương Tri Hành chơi đùa với hạt sen khô, hỏi: “Trừ điều đó ra, hạt sen này còn có tác dụng gì?”