Chương 768 - Đao cương
Cuộc chém giết lạnh lùng bắt đầu.
Nhìn thấy tình hình này, Lư Huyền Tích mỉm cười hài lòng, hắn lại nhìn về phía tằng tổ phụ.
Đột nhiên, hắn chú ý đến chuyện gì đó, lông mày dần dần nhíu lại.
Một khối cầu màu đen đỏ đột nhiên lơ lửng trước mặt hắn.
"Đây là, giọt máu?!"
Ánh mắt Lư Huyền Tích lóe lên, phát hiện khối cầu màu đen đỏ thực ra chính là một giọt máu.
Giọt máu đó khá lớn, gần bằng nắm tay, ngưng tụ thành hình cầu, không ngừng xoay tròn.
"Cẩn thận!"
Đột nhiên, Lư Huyền Tích nghe thấy Lư Hướng Hùng hét lớn với hắn.
Trong lòng Lư Huyền Tích khó hiểu, hắn vô thức lùi lại.
Nhưng ngay sau đó!
"Kỹ năng bộc phát - Huyết Tích Tử!"
Ầm!
Giọt máu màu đen đỏ chợt nổ tung!
Trong nháy mắt, không gian trăm mét hoàn toàn bị nhấn chìm trong hai màu đen đỏ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lư Huyền Tích và vài tên Cự Linh xung quanh đều bị nuốt chửng vào bên trong.
Những Cự Linh khác của Lư gia càng không kịp trở tay, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, từng giọt máu đen đỏ cũng xuất hiện bên cạnh bọn họ, chỉ có điều kích thước nhỏ hơn một chút.
Ầm ầm ầm~
Một loạt vụ nổ khủng khiếp liên tục vang lên, giống như tiếng pháo hoa ngày tết, kinh thiên động địa.
Nhất thời dòng chảy màu đen đỏ tràn ngập toàn bộ thế giới.
Một lúc sau, rừng rậm lần nữa khôi phục lại yên bình.
Trong không khí tràn ngập sương máu mơ hồ mà sền sệt.
Đó là huyết nhục Cự Linh được thăng cấp bạo sát lực kình phá hủy.
Trên mặt đất ầm ầm, máu chảy thành sông.
Đám Cự Linh Lư Huyền Tích biến mất tăm.
"Chết tiệt, ngươi dám giết con trai của ta…"
Lư Hướng Hùng mặt trầm như nước, trong 2 mắt thiêu đốt lửa giận cuồng loạn.
Ông ta và Phương Tri Hành đang đánh, kẻ chạy người đuổi, chiếm thế thượng phong.
Nhưng Phương Tri Hành đột nhiên bỏ lại ông ta, ra đòn tàn nhẫn với đám người Lư Huyền Tích.
Cái quái gì vậy, hoàn toàn không nói võ đức!
Đánh già không lại thì bắt nạt nhỏ à?
Lư Hướng Hùng hoàn toàn không ngờ Phương Tri Hành lại hèn hạ vô sỉ như vậy.
Bất ngờ, ông ta trừng mắt nhìn đám con nối dõi Lư Huyền Tích chịu khổ bị tàn sát, không một ai may mắn còn tồn tại.
"Thế nào, giận chưa?"
Phương Tri Hành liếm khóe miệng, cười nhạt, châm chọc nói: "Bọn họ có thể giết người khác, nhưng không thể bị ta giết à?"
Lư Hướng Hùng bốc lên lửa giận, đột nhiên tăng tốc độ, nhanh chóng lấn đến gần Phương Tri Hành, đấm ra một quyền.
Phương Tri Hành vừa tung đại chiêu, tốc độ tăng lên không ngừng, trực tiếp đứng vững vàng, đón đỡ quyền này.
Chỉ thấy cậu thu hồi Vạn Nhân đao, song chưởng giao nhau trước ngực, hiện lên thái độ phòng thủ.
Quyền phong kẹp lấy ánh sáng của cương lực như sao băng rơi xuống, gào thét, nện lên 2 tay đang giao nhau của Phương Tri Hành.
Bịch!
Phương Tri Hành bay ngược ra ngoài, truyền ra tiếng xương gãy, cánh tay trái rời khỏi cơ thể bay ra ngoài, máu tươi bắn lên trời cao.
Một quyền bao hàm tức giận của Lư Hướng Hùng thật sự mạnh mẽ, đánh ra lực sát thương cực kỳ cứng rắn.
Ào ào ào!
2 chân của Phương Tri Hành chạm đất, lùi thật nhanh về phía sau, tạo ra khe rãnh thật sâu.
Sau khi trượt ra hơn trăm mét, cậu chậm rãi dừng lại, vung 2 cánh tay đi.
Cánh tay phải bị gãy đã hồi phục lại như cũ.
Cánh tay phải bị đứt lìa lần nữa mọc lại.
2 cánh tay hoàn toàn không bị tổn hại.
Giống như là chưa từng bị tổn thương vậy.
Nếu không phải 2 ống tay áo bị quyền kình xé nát thì sẽ không ai tin vừa rồi Phương Tri Hành đã bị thương nặng.
"Nắm đấm nặng thật!"
Phương Tri Hành than khẽ.
Lúc này cậu đã nhìn ra Cự Linh Lư gia sinh trưởng có lẽ cùng loại với Kim Cang pháp tướng của Phật môn.
Về mặt sức mạnh thì Cự Linh thắng Kim Cang.
Nhưng về mặt phòng ngự thì Kim Cang lại thắng một bậc.
"Cự Linh là nhân vật hung ác, tấn công mạnh mẽ, luôn thích khởi xướng xung phong…"
Sau khi đấu mấy trăm hiệp, Phương Tri Hành dần hiểu rất sâu về phong cách chiến đấu của Lư Hướng Hùng.
Luận về thực lực, Lư Hướng Hùng mạnh hơn Phương Tri Hành một mảng lớn.
Dù sao người ta cũng bước vào Bách Ngưu cảnh vào rất nhiều năm trước, tu vi tinh thâm, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú.
Nhưng thực lực của 2 bên chênh lệch, vẫn chưa đạt đến mức khiến Lư Hướng Hùng có thể nhanh chóng đánh bại Phương Tri Hành.
Huống hồ, Phương Tri Hành cũng không phải là quả hồng mềm mà còn cất giấu đường lùi.
"Nhanh chóng khép lại, quả nhiên là người bất tử…"
Lư Hướng Hùng đảo mắt qua 2 cánh tay của Phương Tri Hành, không kìm lòng được mà nhướng mày.
Chỗ buồn nôn nhất của người bất tử là giết bọn họ rất khó.
Người bất tử cố chấp còn cực đoan, để thực hiện bất tử bất diệt mà chuyện gì cũng làm ra được.
Lư Hướng Hùng từng gặp một người bất tử, tên kia tu luyện một bộ ma công vô cùng quỷ dị, toàn thân phân chia ra thành vô số giòi bọ.
Dù cho ngươi hủy diệt toàn thân hắn, nhưng chỉ cần còn một con giòi bọ còn sống sót thì hắn có thể sinh sôi nảy nở tái sinh, rất buồn nôn.