Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 771 - Chương 772 - Trục Xuất

Chương 772 - Trục xuất
Chương 772 - Trục xuất

Đau đớn liên tục tăng lên, trong mắt cậu hiện lên vẻ điên cuồng và bạo ngược cực lớn, dường như hận không thể giết chết tất cả mọi người, chà đạp thiên hạ, huyết tẩy muôn dân trăm họ, phá vỡ Càn Khôn.

Huyết dịch đỏ đen đang chảy xiết điên cuồng!

Ý chí mạnh mẽ và bạo ngược đang thiêu đốt!

Một lúc sau, đau đớn nhanh chóng bị áp chế lại, dường như không tính là gì cả.

Thời gian trôi qua từng chút một…

Bất giác trôi qua một tiếng đồng hồ, nước trong bồn tắm dần trở nên trong vắt.

Kim Tủy dịch được hấp thu hết vào trong cơ thể của Phương Tri Hành.

[3, Dùng Kim Tủy dịch ngâm toàn thân 1 tiếng đồng hồ trở lên (Đã hoàn thành.)]

Phương Tri Hành thở ra một ngụm khí đục, chậm rãi đứng lên, trên người nóng hôi hổi, khói trắng lượn lờ.

Chỉ thấy làn da trên người cậu mọc ra lại, nhanh chóng hoàn thành tái sinh với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Lúc cậu bước ra khỏi bồn tắm, làn da toàn thân đã khép lại như lúc ban đầu, trắng nõn đỏ bừng, cứ như đứa trẻ sơ sinh.

Đợi một lúc sau, sau khi làn da nguội lạnh lại biến thành màu đồng cổ, cho người ta cảm giác như huyết khí ngất trời.

Phương Tri Hành siết chặt nắm đấm, cảm nhận được một luồng cương lực mạnh mẽ hơn bộc phát ra ngoài, thực lực rõ ràng tăng lên không ít.

"Kim Tủy dịch, châm không xuyên qua được!"

Phương Tri Hành cười thoả mãn, đồng thời cũng không khỏi cảm khái, khó trách đệ tử thế gia môn phiệt lại mạnh mẽ đến thế, có thể thắng vượt xa người thường.

Dù sao người ta cũng có được tài nguyên khan hiếm, thật sự là quá hùng hậu.

Một giọt Kim Tủy dịch là có thể bỏ lại bao nhiêu thiên kiêu kỳ tài ở đằng sau.

Quả thật là nghịch thiên cải mệnh!

Người thường sao có thể sánh với bọn họ?



Chùa Thanh Lương!

Thành Đan Nghiệp ở phía tây cách xa quan đạo mấy trăm dặm, có một ngọn núi tương đối khủng khiếp tên là núi Thanh Lương.

Tên như ý nghĩa, ngọn núi này lạnh lẽo hoang vắng, ít ai lui tới.

Nhưng trên núi Thanh Lương có một tháp cổ, bên trong có một nhóm tiểu hòa thượng.

Bọn họ ngoại trừ ăn chay niệm kinh thì bên trong cũng có một phần võ tăng tu luyện võ công.

Dựa vào võ lực không tầm thường, chùa Thanh Lương đã chiếm cứ một vị trí của thập đại môn phái Đam Châu.

Nhưng chùa Thanh Lương và Lục Hư tông không khác nhau, ẩn cư ẩn thế, khiêm tốn sống qua ngày, không nhiễm hồng trần.

Chạng vạng hôm nay, ánh nắng chiều chiếu xuống.

Gió lạnh thổi lướt qua núi Thanh Lương, một mảng yên tĩnh.

Trên đường núi gập ghềnh, có mấy bóng dáng đi đến từ xa xa.

Chùa Thanh Lương dường như đã sớm biết có khách đến, chủ trì Tịnh Không đại sư đã dẫn theo nhóm hòa thượng áo xám sớm đi đến cửa, xếp thành hàng nghênh đón.

Phóng mắt nhìn đi, có khoảng mười mấy bóng dáng đang bước đi lên núi.

Những người đó nhìn như chậm chạp nhưng thật sự thì rất nhanh, ngay từ đầu khoảng cách rất xa, nhưng không đến mấy hơi thở, bọn họ đã đi đến đỉnh núi.

Nhóm người mặc tăng bào màu trắng, đầu đội mũ rộng vành, lấy xuống thì lộ ra từng cái đầu trọc bóng loáng.

"A di đà Phật!"

Tịnh Không đại sư tuổi già sức yếu, dựng thẳng một bàn tay lên, hơi cúi người, chậm rãi mở miệng nói: "Đám tăng chùa Thanh Lương cung nghênh chư vị đồng môn chùa Vạn Pháp."

Chùa Vạn Pháp là tổ đình Phật môn.

Chùa Thanh Lương trên thực tế là một trong những nhánh của chùa Vạn Pháp.

"Tịnh Không sư đệ, từ biệt nhiều năm, sư huynh rất là nhớ nhung."

Tăng nhân mặc áo bào trắng dẫn đầu thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi mấy, khuôn mặt ngay ngắn, chòm râu đen ngòm còn nồng đậm.

Ông nhìn Tịnh Không đại sư, còn tự xưng là sư huynh.

Tịnh Không đại sư mắt mờ hơi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn hòa thượng trung niên, kinh ngạc nói: "Sạch Minh sư huynh, thật sự là huynh?"

Sau đó ông chợt nghĩ đến điều gì đó, thay đổi sắc mặt nói: "Hay cho lão hoàn đồng, lẽ nào sư huynh đã bước vào Bách Ngưu cảnh?"

Hòa thượng trung niên gật đầu, vuốt râu cười nói: "Tịnh Không sư đệ, nếu năm ấy không phải đệ ủng hộ ta thì đâu có ta của hôm nay. Sư huynh luôn nhớ lòng tốt của đệ, hôm nay đặc biệt đến để trả nhân tình của đệ."

Tịnh Không đại sư không khỏi chắp tay trước ngực, than thở: "Sư huynh nói quá lời rồi."

Tịnh Minh ngẩng đầu, nhìn quanh tháp cổ, chậm rãi cười nói: "Chùa Thanh Lương của đệ quá lạnh lẽo, sư huynh sẽ chuyển nhà cho đệ."

Tịnh Không đại sư nhếch mày nói: "Chuyển đến đâu?"

Tịnh Minh gằn từng chữ một: "Thiên La U Cốc, thấy thế nào?"



Sáng hôm sau, khí trời trong xanh.

Một tấm thiệp mời được đưa đến Lục Hư tông.

Sau khi Phạm Chính Luân xem xong, tìm ngay đến Phương Tri Hành thương lượng.

"Tổ sư thúc, chùa Thanh Lương đã phái người đưa thiệp mời đến, mời ngài trưa mai đến tham gia tiệc mừng dời đến chỗ ở mới."

"Dời đến chỗ ở mới?"

Phương Tri Hành kinh ngạc nói: “Chùa Thanh Lương chuyển đến nơi nào rồi?”

Vẻ mặt của Phạm Chính Luân nghiêm túc, thận trọng nói: "La gia! Chùa Thanh Lương đã chiếm nhà cũ của La gia."
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0