Chương 786 - Đồng bạn (2)
Phàn Thu Lai liền nói: “Vậy thì không, chiếc nhẫn này vô cùng hữu dụng, nhất là khi chúng ta thăm dò Cấm Khu cấp 5, toàn bộ đều nhờ nó chỉ dẫn.”
Hai người thôi trò chuyện, bởi vì màu trắng bạc đã xuất hiện ở chân trời.
Hai người bọn họ liền đi vòng quanh hang không đáy, sau đó hô lên câu ‘thần chú’ kia.
Sau 1 khắc, Phàn Thu Lai không hề do dự nhảy vào trong cửa hang tối đen như mực.
Phương Tri Hành chậm hơn 1 nhịp, quan sát 1 lúc mới phát hiện bóng dáng của Phàn Thu Lai vừa lóe lên đã biến mất hoàn toàn.
Thấy vậy, Phương Tri Hành cũng thả người nhảy lên.
Cảm giác rơi xuống rất mãnh liệt, tiếng gió gào thét bên tai.
Đột nhiên, 2 chân chạm đất.
Phương Tri Hành nắm chặt Vạn Nhân Đao, lập tức dáo dác nhìn quanh mình.
Phàn Thu Lai đang đứng cách đó không xa.
Lúc này, 2 người họ đang ở trong 1 rừng trúc thâm sâu, từng cây trúc thon dài thẳng tắp.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua lá trúc rậm rạp chiếu lên mặt đất, hình thành từng mảng quang ảnh pha tạp.
Phương Tri Hành nhanh chóng nhận ra cách đó không xa có 1 con đường rải đầy sỏi, lá rụng dày đặc, cỏ dại mọc um tùm, hình như đã lâu lắm rồi không có người giẫm lên đó.
“Ông đã đi qua nơi này chưa?”
Phương Tri Hành hạ giọng hỏi 1 câu.
Phàn Thu lai lắc đầu, trả lời: “Nơi này tĩnh mịch um tùm, cẩn thận 1 chút.”
Ông ta giơ chiếc nhẫn lên, 1 chùm ánh sáng chiếu trên mặt đất.
“Đi dọc theo lối mòn nhỏ ra khỏi rừng trúc, ngươi sẽ thấy 1 sơn trang.”
Phương Tri Hành thấy vậy cũng giơ chiếc nhẫn lên.
“Mười mét về phía sau bên trái ngươi có 1 cây trúc đã bị sét đánh gãy và biến thành ‘Thiên Lôi trúc’, có tác dụng ngăn cản tổn thương do sấm sét đánh trúng.”
Phương Tri Hành sáng mắt, không nói nhiều, quay người đi tới.
Đúng vậy, bên kia có 1 cây trúc bị cháy đen thui, trông còn gầy yếu hơn cả những cây trúc xanh khác.
“Ngay chỗ cháy đen nhất trên cây trúc lấy 1 đoạn dài khoảng 1 mét.”
Chiếc nhẫn đưa ra nhắc nhở.
Phương Tri Hành mừng rỡ, xoẹt xoẹt 2 đao.
Cậu đưa tay ra tóm lấy, đoạn trúc cháy đen đã rơi gọn vào trong tay.
Trong tích tắc, cảm giác giống như điện giật bỗng nhiên đánh tới khiến toàn thân Phương Tri Hành vô thức run lên.
Cũng may, lôi điện trên Thiên Lôi trúc không còn mạnh.
Phương Tri Hành rùng mình xoay người lại xem xét.
Phàn Thu Lai đã theo tới, ánh mắt rơi vào Thiên Lôi trúc, vẻ mặt thay đổi, thở dài: “Nhặt được bảo vật rồi à, lần này ngươi may mắn đấy.”
Phương Tri Hành chần chừ nói: “Chiếc nhẫn gợi ý cho ta, sao ông lại không có?”
“Đây là vấn đề về khoảng cách!”
Phàn Thu Lai chỉ vào chiếc nhẫn trên tay: “Nếu như khoảng cách của cây Thiên Lôi trúc kia gần ta hơn thì chiếc nhẫn sẽ ưu tiên phát ra nhắc nhở cho ta.”
Phương Tri Hành tỉnh ngộ ra, liền nói: “Người gặp có phần, ta chia 1 nửa Thiên Lôi trúc cho ông.”
“Không cần thiết!”
Phàn Thu Lai xua tay, chân thành nói: “Lần này vận khí ngươi tốt, lần sau có thể đến phiên ta, lỡ như ta cũng nhận được bảo bối tốt, hy vọng ngươi cũng không nên động lòng tham.”
Phương Tri Hành nghiêm sắc mặt nói: “Đã rõ, vậy ta và ông dựa vào may mắn để làm việc, ai đạt được bảo bối thì thuộc về người đó.”
“Thế là tốt nhất!”
Phàn Thu Lai không nhiều lời nữa, quay người đi về phía lối mòn nhỏ.
Phương Tri Hành nhắm mắt theo đuôi.
Hai người đi xuyên qua rừng trúc, rất nhanh đã nhận ra khu rừng trúc này vô cùng rộng lớn.
Hai người họ đi hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ra khỏi đó.
Nếu không phải nhờ chiếc nhẫn liên tục đưa ra nhắc nhở, cho dù là ai đều sẽ nghĩ rằng mình lạc đường.
Qua thêm 1 lúc nữa, phía trước trở nên sáng sủa.
“Ra được rồi!”
Phương Tri hành sốc lại tinh thần, quan sát xung quanh.
Rừng trúc nằm ở vùng trũng, phía trước có 1 sườn dốc.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy trên đỉnh sườn dốc thình lình xuất hiện 1 sơn trang.
Chẳng biết tại sao, trên đỉnh sơn trang là 1 vùng trời đen, mây đen dày đặc.
Phương Tri Hành cẩn thận xem xét, lập tức phát hiện đám mây đen kia vô cùng quỷ dị, vẩn đục đến đáng sợ, giống như nước trong rãnh mương hôi hám.
“Tà khí dày đặc quá…”
Ánh mắt Phàn Thu Lai lấp lóe, tựa hồ nhìn ra cái gì.
Phương Tri Hành tranh thủ hỏi: “Kia và thứ gì vậy?”
Phàn Thu Lai lắc đầu, thận trọng trả lời: “Tạm thời vẫn chưa rõ lắm, có thể là 1 loại sinh vật tà ác nào đấy.”
Lúc này, chiếc nhẫn truyền đạt chỉ lệnh: “Tiến vào sơn trang, tiêu diệt tất cả quái vật!”
“Đi!”
Phàn Thu Lai tăng tốc và lao về phía sườn dốc, trên thân thể ông ẩn hiển 1 đốm lửa.
Phương Tri Hành lắc lư thân hình nhanh chóng đuổi theo.
Sơn trang đập vào tầm mắt chiếm diện tích lớn nhưng nó không phải là kiểu trang viên giàu có và sang trọng.
Bên ngoài là những bức tường sân thấp bằng bùn, bên trong là những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, đổ nát.
Trong sân khoáng đạt ngập tràn mùi máu tanh.
Phương Tri Hành liếc nhìn, đập vào mắt là cảnh tượng các thi thể ngổn ngang lộn xộn trên đất.