Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 794 - Chương 795 - Lôi Giác (2)

Chương 795 - Lôi giác (2)
Chương 795 - Lôi giác (2)

Phương Tri Hành quan sát, sau đó bước một bước vào hốc cây.

Ánh sáng nhạt trong động đột nhiên trở nên mạnh mẽ, chói mắt người ta.

Trong lúc hoảng hốt, Phương Tri Hành nheo mắt lại, đồng tử nhanh chóng tập trung vào.

Phóng mắt nhìn đi…

Lúc này cậu đang ở dưới cầu đá, vừa bước ra khỏi vòm cầu, 2 chân đã đứng trong suối nước.

Tế Cẩu đã nhảy lên bờ, đang lắc hết nước trên thân đi.

Phương Tri Hành xoay người nhảy lên, đáp lên trên cầu đá.

Bên cạnh cầu có một tấm bia đá, viết: "Cầu Ngũ Lý, quận Hô Đà."

Ánh mắt của Phương Tri Hành sáng lên, vội vàng móc bản đồ ra xem xét cẩn thận.

Chỉ chốc lát, cậu tìm thấy vị trí của “quận Hô Đà”.

Quận này nằm phía đông nam của thành Đan Nghiệp.

Sơn môn của “Diệu Âm các”, một trong thập đại môn phái ở trong quận Hô Đà này.

Phương Tri Hành gọi Tế Cẩu, truyền âm đến : "Mau gọi Ảnh Phân Thân của mày ra, đưa Quân Dao đến đây."

Tế Cẩu lập tức nghe theo.

"Trương Trường Kích, Trương huynh đệ!"

Đúng vào lúc này, một âm thanh bất thình lình vang lên.

"Ai gọi ta vậy?" Tế Cẩu hoảng sợ, trừng lớn mắt chó nhìn 4 phía.

"Phàn Thu Lai…"

Phương Tri Hành cũng giật mình, lập tức giơ tay trái lên.

Chiếc nhẫn màu đen chợt lóe, âm thanh rõ ràng là truyền ra từ bên trong chiếc nhẫn.

"Rót sức mạnh vào chiếc nhẫn là chúng ta có thể nói chuyện." Phàn Thu Lai hơi im lặng, nhắc nhở.

Phương Tri Hành hiểu ra, cậu đáp lại: "Phàn Thiên Nhân, huynh cũng ra ngoài rồi?"

"Ừm ừm, ra ngoài rồi!"

Phàn Thu Lai cười ha ha: "Đệ thế nào, thu hoạch sao rồi?"

Phương Tri Hành vội vàng nói: "Vận may không tốt cho lắm, chỉ nhặt được 2 3 món bảo vật."

"Ây ya, 2 3 món là không tồi rồi."

Phàn Thu Lai cười lên tiếng: "Chỗ của đệ có bảo vật thuộc tính Hỏa hay không, ta muốn làm giao dịch với đệ."

Phương Tri Hành vội vàng nói: "Không có thuộc tính Hỏa, chỉ có một cây Bạch Ngân Đằng, 3 viên Thủy Tinh châu."

Phàn Thu Lai không khỏi bóp cổ tay nói: "Đáng tiếc, mức độ khan hiếm của 2 món bảo vật đấy không cao cho lắm, phẩm giai cũng tạm được thôi."

Phương Tri Hành vội vàng hỏi: "Còn huynh tìm được bảo vật gì rồi?"

Phàn Thu Lai hơi đắc ý trả lời: "Một Huyền Hoàng Thạch thuộc tính Thổ, một khúc Hồng Ngọc Tủy, còn có mấy ‘lá trà giác ngộ’, chính là loại trà quý giá sau khi uống vào, nâng cao tinh thần, có thể mở rộng ngộ tính của người ta."

"Rất đỉnh!"

Phương Tri Hành tấm tắc không ngớt, biểu đạt vẻ ngưỡng mộ.

Phàn Thu Lai nhiệt tình nói: "Trương huynh đệ, những bảo vật trên người đệ có ý nguyện bán ra không?"

Phương Tri Hành đáp lại: "Không có ích gì với ta cả, có thể bán đi đương nhiên là tốt nhất."

"Vậy thì tốt!"

Phàn Thu Lai phấn chấn nói: "Nếu đệ tin ta thì hãy đến thành Đan Minh một chuyến, ta sẽ giới thiệu người mua giúp đệ."

Phương Tri Hành hơi im lặng, nhìn bản đồ.

Thành Đan Minh cách thành Đan Nghiệp hơn 1000 dặm, vừa đúng ở bên trong quận Hô Đà.

Mà vị trí của hang không đáy lại ở biên giới của quận Hô Đà.

Có lẽ chính là vì Phàn Thu Lai cách hang không đáy tương đối gần, lúc này mới bị chiếc nhẫn triệu hoán qua đây chấp hành nhiệm vụ.

"Được, chúng ta mau qua đấy đi."

Phương Tri Hành sảng khoái nhận lời.

"Ừm, đợi đệ đến rồi hẵng liên lạc." Phàn Thu Lai cắt ngang cuộc trò chuyện.

Tế Cẩu không khỏi truyền âm đến: "Biết người biết mặt không biết lòng, mày tin được Phàn Thu Lai không?"

Phương Tri Hành đáp lại: "Lần đầu gặp mặt, chỉ hợp tác một lần, vẫn chưa nói tới có tin tưởng hay không.

Lùi một bước để nói, tin tưởng được thành lập trên cơ sở của thực lực, chỉ cần tao có đủ mạnh mẽ thì sẽ không ai dám dễ dàng tính kế tao."

Tế Cẩu nghe thấy lời này thì hiểu ra.

Chắc hẳn trong quá trình mà Phương Tri Hành tiếp xúc với Phàn Thu Lai đã nắm rõ nội tình của người này, không cách nào tạo thành nguy hiểm trí mạng đến cậu.

Mặc kệ như thế nào, nếu có thể kết giao một Thiên Nhân làm bạn, tất nhiên là lợi ích rất nhiều.

Thời gian trôi qua từng chút một…

Khoảng chừng một nén nhang, Quân Dao cưỡi Ảnh Phân Thân của Tế Cẩu chạy nhanh qua đây.

Hai người một chó lần nữa khởi hành tiến đến thành Đan Minh.

Trên thực tế thành Đan Minh là quận thành của quận Hô Đà, quy mô có thể sánh với quận thành Thanh Hà.

Bọn họ đi một đường đến 30 dặm ngoài thành mới dừng lại.

Phương Tri Hành trầm ngâm nói: "Quân Dao, để đảm bảo an toàn, muội khoan vào thành, một mình ta đi là được."

"Vâng…"

Sắc mặt của Quân Dao hơi mất tự nhiên, tu vi của cô là Cửu Ngưu cảnh đỉnh phong, đặt ở đâu đều là cao thủ một phương, không ai dám xem thường.

Nhưng ở bên cạnh Phương Tri Hành, cô khó khăn khắp nơi, còn trở thành một người vướng víu.

Phương Tri Hành nhìn mặt mà nói chuyện, vội vàng chỉ vào Tế Cẩu, an ủi: "Ta bảo muội ở lại là để trông chó, Tế Cẩu quá dữ, ta lo lắng Tế Cẩu vào thành thì sẽ cắn người bậy bạ."

Quân Dao nghe xong lời này, tâm trạng quả nhiên thư thản rất nhiều, cười tươi như hoa.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0