Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 801 - Chương 802 - Âm Thần (3)

Chương 802 - Âm Thần (3)
Chương 802 - Âm Thần (3)

Cậu trịnh trọng nói: “Nếu chúng ta liên thủ, bảo lãnh cho Thiên Nhân, cung cấp bảo đảm, giúp bọn họ giao dịch, tránh cho tình huống phi pháp xảy ra, huynh xem thế nào?”

Nghiêm Cảnh Phong trầm ngâm nói: “Ý của huynh là chúng ta làm người trung gian?”

“Có thể nói như vậy.”

Phương Tri Hành cười nói: “Ta cảm thấy nơi này có cơ hội kinh doanh lớn, thậm chí có thể đạt được lợi nhuận phong phú.”

Nghiêm Cảnh Phong hiểu được, cười nói: “Suy nghĩ của huynh vô cùng tốt, nhưng mà Thiên Nhân luôn vô cùng cẩn thận, bọn họ chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai.

Thậm chí, bọn họ sẽ không sử dụng mãi một con đường giao dịch, cứ qua một khoảng thời gian, bọn họ sẽ chuyển chỗ.

Bằng không, kiểu như thương hội Thiên Bảo đã sớm cướp mối làm ăn này rồi.”

Phương Tri Hành cũng nghĩ tới những điều này, liền nói: “Việc buôn bán là dựa vào danh dự, chúng ta có thể tìm một vài Thiên Nhân tin tưởng chúng ta trước, thành lập một vòng nhỏ, sau đó từng bước kéo người vào, mở rộng vòng tròn này.”

Nghiêm Cảnh Phong thấy cậu kiên trì như thế, cười nói: “Được, vậy thử xem đi.”

Phương Tri Hành vừa lòng cười, đứng chắp tay.

Cậu trở về quận Hô Đà, tìm được Quân Dao và Tế Cẩu.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Đảo mắt đã tới trưa hôm sau.

Phương Tri Hành lại đi vào quận thành, gặp được Phàn Thu Lai.

“Lão đệ, Trí Tinh của đệ quả nhiên là hàng bán chạy, tin tức vừa thả ra, rất nhanh đã dẫn tới oanh động.” Phàn Thu Lai ha ha cười nói.

Phương Tri Hành liền nói: “Có tin tức của Hắc Ngọc Liên và cỏ Hoàn Hồn không?”

Phàn Thu Lai đáp: “Có người trong tay có Hắc Ngọc Liên, bằng lòng giao dịch với đệ. Nhưng mà, ta yêu cầu rõ ràng phải gom đủ Hắc Ngọc Liên và cỏ Hoàn Hồn cùng với nguyên liệu các thuộc tính mới có thể đổi lấy miếng Trí Tinh này.”

Phương Tri Hành nhíu mày nói: “Một cái Trí Tinh thật sự có thể đổi lấy nhiều như vậy hả?”

Phàn Thu Lai ha ha cười nói: “Buôn bán do bàn ra thôi, nhử trước sẽ có thể đổi mấy món thì mấy món.”

Phương Tri Hành nghĩ lại thì thấy cũng đúng, nhưng mà muốn thu được càng nhiều bảo vật, thời gian tiêu phí khẳng định cũng lâu hơn.

Cậu làm ra cân nhắc đáp: “Ta cũng không tham như vậy, nếu ai có thể lấy ra Hắc Ngọc Liên và cỏ Hoàn Hồn thì có thể làm giao dịch này.”

Phàn Thu Lai cười nói: “Được, ta giúp đệ lưu ý.”

Không bao lâu, Phương Tri Hành đi ra khỏi tửu lâu, thân hình chợt lóe, biến mất tại góc đường.

Chỉ chốc lát, Phương Tri Hành lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi quận thành, tiến vào vùng ngoại ô.

Nhưng cậu đột nhiên ngừng lại, thong thả xoay người, nín thở chờ đợi.

Không bao lâu, trong rừng cây tĩnh lặng, bỗng nhiên có một con trâu trắng cường tráng thản nhiên đi tới, nhìn có vẻ chậm như thật ra rất nhanh.

Trên lưng trâu trắng có một nữ nhân che mắt.

Tình cảnh này...

“Giám Thiên ti, Dạ Tử Tuyền!”

Khóe miệng Phương Tri Hành không khỏi cong lên một độ cung.

Dạ Tử Tuyền nhảy xuống khỏi lưng trâu, nhàn nhạt chắp tay nói: “Phương Tri Hành, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Phương Tri Hành đáp: “Biển người mênh mông, làm sao Dạ đại nhân tìm được ta?”

Trên mặt Dạ Tử Tuyền hiện lên một nụ cười nhạt, như chém sắt trả lời: “Trên đời này không có người mà Giám Thiên ti ta không tìm thấy.”

“...”

Phương Tri Hành hơi cạn lời.

Tuy lời nói của Dạ Tử Tuyền vô cùng cuồng vọng nhưng người ta quả thật lặng lẽ tìm được cậu.

Giám Thiên ti không đơn giản, quả thực có tài năng.

Phương Tri Hành bình tĩnh tự nhiên, khoanh tay nói: “Dạ đại nhân tìm ta, là có gì dặn dò à?”

Dạ Tử Tuyền thu liễm nụ cười, giọng điệu nghiêm túc vài phần, hỏi: “Ngươi giết Lư Hướng Hùng và Ô Nguyên Băng đúng không?”

Phương Tri Hành gật đầu.

Dạ Tử Tuyền lại hỏi: “Lợi dụng Thân Như Huân, ám toán đại tổng quản Khâu Vô Lương của Vương phủ, cũng là thủ đoạn của ngươi?”

Phương Tri Hành lại gật đầu.

Dạ Tử Tuyền thấy thế thở dài, nghiêm túc nói: “Một mình ngươi chẳng những chọc giận Lư gia còn chọc giận thế tử điện hạ.”

Phương Tri Hành bật cười, trầm thấp nói: “Nghe lời này của ngài kìa, đổi một góc độ khác, hẳn là Lư gia và thế tử điện hạ chọc giận ta.”

Dạ Tử Tuyền ha hả hai tiếng, hờ hững nói: “Ngươi luôn tự cho là đúng như vậy hay là không biết không sợ đây?”

Phương Tri Hành buông tay nói: “Có thể đều đúng cả nhưng ta vẫn sống tốt đó thôi, mà người chọc phải ta, kết cục đều không tốt đẹp gì.”

Dạ Tử Tuyền thở dài nói: “Thế tử điện hạ và Lư gia phái ra cao thủ đang tìm ngươi, ta có thể tìm được ngươi, bọn họ nhất định cũng có thể, mọi chuyện chỉ là vấn đề thời gian.

Sở dĩ ta đến tới ngươi, vốn muốn nhắc nhở ngươi, khuyên ngươi sớm rời khỏi Đam Châu, hiện tại xem ra là hành động dư thừa rồi.”

Phương Tri Hành nhíu mày nói: “Cảm ơn ý tốt của Dạ đại nhân, nhưng tại sao ngài muốn nhắc nhở ta? Chẳng lẽ ngài và thế tử điện hạ hoặc Lư gia cũng có xích mích gì à?”

Dạ Tử Tuyền không mặn không nhạt nói: “Ta tự nhiên có lý do của ta.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0