Chương 811 - Bạo Quân (2)
Phương Tri Hành bị khống chế trước, sau đó mủ độc ăn mòn máu thịt, cuối cùng bị kết liễu, tất cả chỉ trong một hơi thở!
“Hừ, Phương Tri Hành, bây giờ còn dám điên cuồng nữa không?”
Khâu Vô Lương cảm thấy sảng khoái, trút được cơn giận.
“Chỉ có thế thôi à?”
Bất chợt, một tiếng cười lạnh vang lên!
“...”
Sắc mặt Khâu Vô Lương cứng đờ, đồng tử lập tức giãn ra.
Lão giả thanh sam và nữ nhân váy trắng nhìn nhau, không khỏi nhíu mày.
Trong thoáng chốc, toàn thân Phương Tri Hành rung động, kiếm quang găm trên người cậu đột nhiên vỡ tan, vết thương liền lại nhanh chóng.
Những vết loét trên khắp người cũng dần biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy được.
Sau khi chớp mắt...
Phương Tri Hành đã hồi phục như cũ, da dẻ láng mịn, không còn một vết sẹo nào.
Ba người Khâu Vô Lương kinh hãi, cảm giác bất an đột ngột tấn công bọn họ.
Ngay sau đó, đột nhiên Phương Tri Hành giậm mạnh chân.
Ầm!
Một cỗ sức mạnh khổng lồ tuôn trào, chỉ là một cú đạp nhưng bông hoa dưới chân lập tức nứt vỡ, tan nát giống như gương vỡ.
Khâu Vô Lương rên lên một tiếng, ông ta bị phản chấn, máu tươi trào ra từ khóe miệng.
“Phụng thiên thừa vận, văn ti bất động (không hề động đậy)!”
Sắc mặt lão giả thanh sam hoàn toàn thay đổi, giọng nói trở nên nặng nề hơn.
Lời này vừa thốt ra!
Hơi thở huyền diệu thần bí lại ập đến, bao phủ lấy Phương Tri Hành.
Nhưng hình như Phương Tri Hành không ngửi thấy, cậu nghiêng đầu nhìn lão giả thanh sam.
Đột nhiên, một bóng người hư ảo xuất hiện trên đỉnh đầu Phương Tri Hành, mặc mãng bào, ma diễm ngút trời, bá đạo vô song!
“Thần thông - Bạo Quân Xuất Thế!”
Bóng người hư ảo nhanh chóng phình to, đội trời đạp đất, thế không thể cản.
Giống như một lưỡi kiếm sắc bén không thể lay chuyển, đâm thủng luồng khí tức huyền diệu thần bí kia.
“Ọc~”
Lão giả thanh sam giống như bị trọng kích, loạng choạng lùi về sau, phun ra một ngụm máu lớn.
Ông ta bịt miệng, cổ họng không ngừng động đậy, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phương Tri Hành vung đao chém tới.
Một luồng đao cương khổng lồ hiện ra giữa thiên địa!
Đồng tử lão giả thanh sam co rút, không nghĩ ngợi gì mà giơ cây thước trắng lên điểm về phía trước.
“Phụng thiên thừa vận, cố nhược kim thang (vững như thành đồng)!”
Lão giả thanh sam há miệng, biểu cảm méo mó, điên cuồng phun máu ra ngoài, mỗi ngụm máu là một chữ.
Cây thước trắng tỏa sáng rực rỡ, ngưng tụ thành một tấm khiên đồng dày đặc.
Keng!
Đao cương với thế không gì sánh được, chém thật mạnh vào tấm khiên đồng.
Tấm khiên đồng lập tức vỡ thành bốn năm mảnh, dư uy của đao cương vẫn còn, chém vào vai lão giả thanh sam.
Phập!
Lão giả thanh sam bay ngược ra ngoài, cánh tay phải cầm cây thước trắng lìa khỏi cơ thể, máu bắn tung tóe!
Sau đó, ông ta nặng nề ngã xuống đất, lưng trượt trên mặt đất hàng trăm mét, đâm gãy hết cây này đến cây khác khiến khói bụi bốc lên cuồn cuộn.
“Khụ khụ, ọc~”
Lão giả thanh sam ho ra mấy ngụm máu tươi, thở hổn hển như trâu, toàn thân đau đớn dữ dội, nỗi kinh hoàng vô cùng tận ngập tràn trên mặt.
Thực sự mà nói, vừa rồi nếu không phải trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, ông ta đã kịp di chuyển cơ thể một chút, thì bây giờ e rằng đã bị đao cương chém làm đôi rối, chứ không chỉ mất một cánh tay.
“Chết tiệt!”
“Rõ ràng Phương Tri Hành mạnh như vậy, Khâu Vô Lương lại bảo ta giết hắn dễ như trở bàn tay...”
Lão giả thanh sam cảm thấy mình bị lừa.
Đột nhiên, một bóng người phình to nhanh chóng!
Đôi mắt lão giả thanh sam mở to, nỗi sợ hãi to lớn ngập tràn chỗ sâu trong con ngươi.
Phương Tri Hành ra tay không chút lưu tình, sau khi một đòn trúng đích, cậu hoàn toàn không để ý đến Khâu Vô Lương và nữ tử váy trắng mà lập tức đuổi theo.
“Phụng thiên thừa vận, thuấn di mười dặm (dịch chuyển tức thời mười dặm.)...”
Lão giả thanh sam mắt trợn ngược, trạng thái giống như phát điên, giọng khản đặc.
“Quá muộn rồi!” Phương Tri Hành cười hung tợn, cậu búng tay một cái.
Một giọt máu bắn ra trước ngực lão giả thanh sam.
Giọt máu ấy gần như đen kịt, chỉ có một chút màu đỏ.
Ầm ầm~
Cùng với một tiếng nổ lớn, giọt máu nổ tung!
Phương Tri Hành ra tay quá nhanh, người chưa tới, sát chiêu đã hình thành.
Lão giả thanh sam vừa hô lên chữ “dặm” cuối cùng, trước mắt đã hoàn toàn bị màu đen nuốt chửng.
Mặt đất rung chuyển...
Nhìn từ trên cao xuống, một hố sâu khổng lồ xuất hiện trong rừng, bán kính lên tới hơn 100 mét.
Đây là do một giọt máu nổ tung gây ra!
Lão giả thanh sam đã tan xương nát thịt!
“Thu!”
Phương Tri Hành giơ tay lướt qua không khí trước mặt.
Ngay lập tức, giao diện hệ thống lấp lóe ánh sáng.
[1, Chiến thắng hoặc giết chết 10 người Cơ Thể Thành Thánh trở lên (1/10)]
Lão giả thanh sam khinh thường không xưng tên, cứ thế mà chết ngay tại chỗ.
Phương Tri Hành xoay người, mũi chân điểm nhẹ, mặt đất dưới chân nổ tung, cậu biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, cậu lao về phía Khâu Vô Lương và người phụ nữ váy trắng.