Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 87 - Chương 87: Xạ Thủ

Chương 87: Xạ thủ Chương 87: Xạ thủ

Gã để lộ hàm răng hơi vàng, nhếch miệng cười nói: “Nếu nói như vậy, chắc huynh cũng được xem là người của Thiết Sơn môn bọn ta đó!”

Mã Vĩnh Đường gật đầu, vội vàng nói: “Đúng vậy, người mình!”

Phương Tri Hành phát hiện hai người này cố ý lôi kéo quan hệ, làm thân với cậu, cho nên cười nói: “Đúng vậy, đều là người mình.”

Trong lúc trò chuyện vui vẻ, mặt trời dần lặn xuống phía tây, ba người một con chó đi xa dần.

Dần dần, bọn họ đi được khoảng hai mươi dặm, đường sá bỗng trở nên gồ ghề dốc đứng.

Hai lên bờ sông dần dần cao hơn, tạo thành vách đá cheo leo, dòng sông cũng biến thành một hẻm núi sâu hun hút.

“Chỗ này là...”

Lâm Tử Quang thấy vậy, gã lại lấy bản đồ ra đối chiếu.

“Ừ, chúng ta không đi nhầm đường đâu, vượt qua hẻm núi này rồi đi thêm khoảng mười dặm nữa sẽ đến huyện thành.” Gã phấn khởi cười nói.

Mã Vĩnh Đường vội nói: “Vậy thì chúng ta mau đi thôi, chắc có thể đến nơi trước khi trời tối hẳn.”

Đương nhiên Phương Tri Hành không có ý kiến gì.

Ba người một chó đi nhanh hơn, bọn họ leo lên một đoạn dốc, đến đỉnh vách đá.

Con đường núi gồ ghề nhấp nhô, thỉnh thoảng có mấy tảng đá dữ tợn xuất hiện, giống như hổ chặn đường.

Không chỉ như vậy, mặt đất đầy gai nhọn, rất dễ khiến cổ chân bị thương.

“Ôi, thật con mẹ nó khổ quá!”

Lâm Tử Quang đi đầu bất mãn phàn nàn, “Chuyến đi này không kiếm được tiền, cũng đừng mơ tưởng đến Nhục Đan nữa, chỉ toàn chịu khổ thôi!”

Mã Vĩnh Đường cũng rất buồn bực, ấm ức nói: “Sớm biết thế này, ta đã đến Cấm Khu săn dị thú rồi.”

Lâm Tử Quang càng nói càng tức giận, đáp lại: “Lúc trước nghe người ta giới thiệu rằng thuyền buôn của Tiền Ký Vân rất an toàn, chưa từng xảy ra chuyện gì, đi theo gã ra ngoài làm nhiệm vụ rất thoải mái dễ dàng, chằng khác gì nằm không mà kiếm được tiền. Ôi đệch, ai mà ngờ mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như thế này.”

Tiền Ký Vân chính là tên của ông chủ Tiền.

Mã Vĩnh Đường đột nhiên cảm thấy lo lắng, hỏi rằng: “Huynh nói, chúng ta chấp hành nhiệm vụ thất bại, sau khi trở về có bị trừng phạt không?”

Lâm Tử Quang chớp mắt, nhất thời không khỏi cảm thấy hơi lo lắng, ngoài miệng lại an ủi rằng: “Không đâu không đâu, chúng ta suýt mất mạng, không có công lao cũng có khổ lao mà.”

Mã Vĩnh Đường nghĩ lại thì thấy cũng đúng.

Bọn họ đang đi thì một cảnh đẹp xuất hiện đằng trước, hoa đỗ quyên nở rộ khắp nơi, phong thái tuyệt đẹp, rực rỡ như gấm hoa, khiến người ta hoa mắt.

“Cảnh đẹp quá, khiến ta nhớ đến 'Hàm Hương lâu'.” Đôi mắt Lâm Tử Quang sáng lên, đột nhiên liếm khóe môi.

Mã Vĩnh Đường cười ha hả đáp: “Hàm Hương lâu cũng trồng một vùng hoa đỗ quyên trong sân, nhưng mà tiểu tử ngươi nhớ đến mấy bông hoa kia, hay nhớ đến nữ nhân trong Hàm Hương lâu hả?”

Lâm Tử Quang ngẩng đầu nhìn trời hoàng hôn nơi chân trời, cười lớn: “Sau khi trở về ta sẽ mời huynh đến Hàm Hương lâu chơi đùa, à, Phương huynh này, huynh cũng đi nhé, ta nói cho huynh biết, mấy cô nương trong Hàm Hương lâu, phải nói rằng mềm mịn...”

Phập!

Vẻ mặt Lưu Tử Quang cứng đờ, giọng nói chợt dừng lại, gã cúi đầu nhìn xuống ngực, một mũi tên ghim vào ngực gã, máu nhanh chóng thấm ra làm ướt đẫm cổ áo.

“Hả???”

Mã Vĩnh Đường đứng hình, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Tử Quang, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.

“Cẩn thận!”

Ngay lúc Lâm Tử Quang trúng tên, Phương Tri Hành đã nhanh chóng cúi người xuống quan sát xung quanh. Sau đó cậu nhìn thấy mấy tia sáng lạnh bay đến từ giữa không trung, vút vút, âm thanh xé nát không trung mơ hồ vang lên.

Cậu túm lấy cánh tay Mã Vĩnh Đường, kéo hắn chạy đến núp dưới một tảng đá nhô cao.

Keng! Keng! Keng!

Sau khi Lâm Tử Quang nôn ra máu ngã xuống đất.

Từng mũi tên bắn vào tảng đá, hoặc bật ngược bay ra, hoặc cắm xuống đất.

Phương Tri Hành rút cung tên ra, đồng thời thò đầu ra một chút, quét mắt nhìn khu rừng sâu không thấy điểm cuối.

Ánh hoàng hôn lạnh lẽo chiếu xuống, rừng cây tối đen sâu thẳm.

Phương Tri Hành không thể tìm ra vị trí tên xạ thủ đang đứng.

Tình hình lúc này vô cùng nguy hiểm, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, sau lưng chính là vách đá.

Chắc chắn kẻ thù đang ẩn nấp trong rừng cây, có thể bắn lén bất cứ lúc nào.

Có thể nói rằng tình hình rất bất lợi.

“Cứu, cứu ta với...”

Lâm Tử Quang vẫn chưa chết, gã nằm trên mặt đất rên rỉ.

Mã Vĩnh Đường co rúm người, hét lên với hắn: “Huynh cố gắng lên, ta đến cứu huynh ngay đây.”

“Đau quá!”

Lâm Tử Quang khẽ nâng đầu lên, sự sợ hãi vô cùng tận hiện lên khuôn mặt gã, “Ta sắp chết rồi, nương còn đang ở nhà chờ ta...”

“Cố gắng lên, huynh sẽ không sao đâu!” Mã Vĩnh Đường hét lên: “Ta sẽ đưa huynh về nhà, ta sẽ đưa huynh đến Hàm Hương lâu...”

Còn chưa dứt lời, vút!

Bất thình lình, một mũi tên bay xuống, bắn trúng bụng Lâm Tử Quang. Gã phun ra một ngụm máu, hai mắt nhanh chóng tối sầm lại.

“Đệch con mẹ ngươi!”

Mã Vĩnh Đường không thể kiềm chế cơn giận, hắn nhìn về phía rừng cây bên kia chửi ẩm lên, nguyền rủa mười tám đời tổ tông của hung thủ.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0