Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 876 - Chương 877: Sương Mù (3)

Chương 877: Sương mù (3) Chương 877: Sương mù (3)Chương 877: Sương mù (3)

“Tinh Phong Huyết Vũ Trảo!”

Vô số trảo ảnh khiến người ta sợ hãi từ trên trời giáng xuống, thế như chẻ tre, giống như mưa bão, toàn bộ rơi trên người cự mãng ác sát. Lập tức, toàn thân cự mãng ác sát nứt ra, vảy tung bay, máu thịt xé toạc, mình đầy thương tích.

“Xít!"

Cùng với một tiếng kêu thê lương thảm thiết, toàn thân cự mãng ác sát sụp đổ hóa thành khí tức ác sát, chìm xuống dưới nần đất.

“Hay cho một con nghiệt súc!” Người bên ngoài pháp trận thấy tình hình như vậy, đầu cảm thấy kinh ngạc sâu sắc.

“Bên cạnh An Bão Phác lại nuôi dưỡng một con thú cưng cấp 5I” “Sao lại quên mất tin tức quan trọng như thế chứ?”

“Trong trí nhớ của Nghiêm Cảnh Phong không có tình báo về dị thú cấp 5 này à?”

Một người vô cùng bất ngờ.

Cũng phải!

Tuy Nghiêm Cảnh Phong từng gặp Tế Cẩu, nhưng Tế Cẩu chưa bao giờ triển lộ thực lực trước mặt gã.

Cho nên Nghiêm Cảnh Phong vốn chưa từng chú ý tới Tế Cấu, không có ấn tượng qì.

Còn nữa, sau khi Tế Cẩu tiến vào động thiên Nhất Niên, ma luyện ước chừng 30 năm, lúc này mới phát triển thành một dị thú cấp 5 thật sự. Nghiêm Cảnh Phong hoàn toàn không biết những tin tức này. Nguyên nhân chính vì như vậy, người bên ngoài pháp trận cảm giác bản thân tính sai, xuất hiện một sơ hở to lớn.

“Hoảng cái gì, chỉ là một dị thú cấp 5 nho nhỏ mà thôi!”

Đột nhiên, một tiếng cười khẩy trấn định ung dung truyền ra, khiến mọi người nháy mắt yên tĩnh lại.

“Một dị thú cấp 5 có năng lực thay đổi gì chứ?”

Trong lúc nói chuyện, trong pháp trận gió nổi mây phun.

Cự mãng ác sát thứ hai ngưng tụ thành hình!

Nó trực tiếp nhìn chằm chằm Tế Cầu, trong mắt rắn màu băng lam tràn đầy thù hận.

“Má nó, ngươi không phải là sống lại vô hạn chứ?”

Tế Cầu bật cười, bộc lộ bộ mặt hung ác, vung lợi trảo giết tới.

“Có thể giết ngươi một lần thì có thể giết ngươi vô số lần!”

Phàn Thu Lai bước ra một bước, ngọn lửa to bằng bàn tay bắt lấy một con quỷ treo cổ.

“Đốt!"

Phừng một tiếng vang dội, ngọn lửa cao vọt ra, bao vây quỷ treo cổ.

Chỉ là trong nháy mắt, quỷ treo cổ liên biến thành một đống tro.

Phàn Thu Lai nổi lên sát tâm, ngọn lửa tung hoành, nhanh chóng đánh chất lệ quỷ.

Từng lệ quỷ hung hãn không sợ chất lao tới lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Phàn Thu Lai cố gắng hết sức tiết kiệm thể lực, nhưng lệ quỷ quá nhiều, bách quỷ dạ hành, cuồn cuộn không ngừng.

Giết không hết!

Căn bản giết không hết!

Thời gian trôi qua từng phút... Trong bất tri bất giác, một ngày một đêm đã qual

Phừng ~ Trong ngọn lửa, một con ma da hình thần câu diệt.

Gần như đồng thời, cự mãng ác sát lại một lần ngã xuống dưới lợi trảo của Tế Cẩu.

Phàn Thu Lai thở hồng hộc, Tế Cẩu thở hổn hển như trâu.

Hai người bọn họ khổ chiến một ngày một đêm, người giết điên rồi, thể xác và tỉnh thần đều kiệt sức, không cách nào hình dung.

Lúc này, bọn họ chú ý tới khói đen không hề toả ra, lệ quỷ không còn, cự mãng ác sát cũng đã biến mất. Thế giới yên tĩnh lại.

“Ha hả, đã kết thúc rồi?” Phàn Thu Lai cười thảm một tiếng, sắp mệt đến tê liệt.

Chỉ tiếc, chuyện không như mong muốn.

Pháp trận nổi lên từng vòng tròn gợn sóng.

Có bóng người xuyên qua pháp trận đi đến.

Dẫn đầu có bốn người, phía sau bọn họ còn có mười hai người.

Cả người Nghiêm Cảnh Phong cứng ngắc đứng ở bên cạnh đoàn người. Phương Tri Hành liếc mắt đảo qua, trừ một người trong đó cậu từng gặp, những người khác đầu là gương mặt xa lạ, chưa từng gặp. “Bách Linh giáo chủ lại là ngươi!” Bỗng nhiên, Phàn Thu Lai kinh ngạc hô lên, hai mắt nhìn chằm chằm một trong những người dẫn đầu. Bách Linh giáo chủ cười ha hả nói: “O, thì ra ngươi nhận ra bản giáo chủ.”

Phàn Thu Lai thở hổn hển, khó hiểu nói: “Ngươi và ta không oán không thù, tại sao ngươi phải tốn công phí sức mai phục bọn ta?”

Bách Linh giáo chủ cười khẩy nói: “Ngươi là Thiên Nhân Hoá Thân, có lẽ ngươi rõ ràng chỉ cần Thiên Nhân Hoá Thân bại lộ hành tung sẽ trở thành mục tiêu săn giết.”

Hắn nâng tay chỉ hai người bên phía tay phải.

Một người là rầu rậm khuôn mặt tục tằng, một người khác là thiếu niên, vô cùng bình thường. Bách Linh giáo chủ giới thiệu: “Hai vị bằng hữu này cũng là Thiên Nhân Hoá Thân, bọn họ rất muốn ăn ngươi.”

Hắn cười ha hả nói: “Một người chưa chắc nuốt trôi ngươi, hai người vừa hay đủ chia.”

Phàn Thu Lai nhất thời hít thở không thông, hoảng sợ nói: “Ngươi bắt Nghiêm Cảnh Phong, thông qua gã biết ta, hôm nay các ngươi nhắm tới ta?”

Bách Linh giáo chủ nghe vậy, cười nghiền ngẫm, liếc nhìn nữ tử che mặt trên tay trái.

Nữ nhân này mặc quần áo màu đen, dáng người khá quyến rũ, trước cong sau vểnh.

Cô ta đứng ở đó, không nói một lời, chỉ là bình tĩnh nhìn giống như chuyện không liên quan đến mình. Bách Linh giáo chủ thấy thế, hừ lạnh nói: “Không nói lời vô nghĩa, ra tay đi.”

Ra lệnh một tiếng, mười hai người phía sau hắn giãm chận lao ra.

Phàn Thu Lai nhìn, ông ta cảm giác một người trong đó hơi nhìn quen mắt, kinh ngạc nói: “Ngươi, chẳng lẽ ngươi là vị thành hoàng đại nhân của thành Nhạn Đãng?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0