Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 884 - Chương 885: Chu Tước (2)

Chương 885: Chu Tước (2) Chương 885: Chu Tước (2)Chương 885: Chu Tước (2)

Tế Cẩu nhìn quanh một vòng, phát hiện thiếu một người, truyền âm hỏi: “Phàn Thu Lai đâu, không phải là chất rồi chứ?”

Phương Tri Hành xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên lao ra, đáp xuống trước một bao đất hở ra.

Vung tay đảo qual

VùI

Bao đất vỡ ra!

Lập tức có một người nằm ngang trong đất ánh vào mi mắt chính là Phàn Thu Lai.

Lúc này thương thế của ông ta khá nặng, ngất đi, nhất thời chưa tỉnh lại được.

Phương Tri Hành nhanh chóng kiểm tra toàn thân của Phàn Thu Lai, trầm ngâm nói: “Cũng may, không nguy hiểm tính mạng.”

Tế Cẩu không khỏi mắng: “Má nó, đầu là thằng nhãi Nghiêm Cảnh Phong này làm hại.”

Nhắc tới Nghiêm Cảnh Phong, Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, lấy ra Bách Hồn phiên.

Bách Hồn phiên này là pháp khí của Bách Linh giáo chủ, hiện tại người đã chết đương nhiên thành bảo vật vô chủ.

Phương Tri Hành thử dùng tinh thần thúc giục Bách Hồn phiên, tới lui mấy lần, dần dần thăm dò rõ chỗ huyền diệu của Bách Hồn phiên. Không thể nghi ngờ, Bách Hồn phiên là một pháp khí ma đạo cực kỳ ác độc. Trên lý thuyết cây cờ này có thể cắn nuốt và luyện hóa bất kì sinh linh nào, nô dịch hồn phách của bọn họ, luyện chế thành duy mệnh là hồn nô vâng lời.

Hơn nữa, hồn nô càng nhiều, cấp bậc của Bách Hồn phiên cũng càng cao.

Những năm gần đây, Bách Linh giáo chủ luôn săn giết cao thủ Đạo môn, thu bọn họ vào trong Bách Hồn phiên, dùng nó để bản thân lớn mạnh.

“Đáng tiếc, ta không thông đạo pháp, không thể hoàn mỹ khống chế pháp khí...”

Phương Tri Hành than khẽ, lập tức triển khai Bách Hồn phiên, vươn tay ra. Một luồng khói đen bị cậu bắt ra. Khói đen ngưng tụ thành hình, rõ ràng là một cái đầu, Nghiêm Cảnh Phong!

Nghiêm Cảnh Phong bị luyện chế thành hồn nô đần độn, không còn thần thái như ngày xưa.

Phương Tri Hành mở miệng nói: “Nghiêm Cảnh Phong, huynh còn có thể nhận ra ta không?”

Nghiêm Cảnh Phong mở mí mắt ra, tròng mắt đục ngầu không hề có sinh khí, lắp bắp trả lời: “Huỳnh, huynh là Trương Trường Kích.” Phương Tri Hành gật đầu, hỏi: “Làm sao mới có thể rời khỏi Cấm Khu này?”

Nghiêm Cảnh Phong đáp: “Xoay cổ chân 180 độ, liên tục giậm chân bảy lần.”

Trong lòng Phương Tri Hành hiểu rõ, buông lỏng tay ra, đầu của Nghiêm Cảnh Phong thong thả chìm vào trong Bách Hồn phiên.

Tế Cẩu liền nói: “Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài.”

Phương Tri Hành thầm chấp nhận, nhanh chóng quét dọn chiến trường, thu đi một ít chiến lợi phẩm, lau đi dấu vết chiến đấu.

Lúc sau cậu ôm lấy Phàn Thu Lai, chân phải rắc một cái, mũi chân xoay ra sau, giậm chân bảy lần.

Chỉ một thoáng!

Cảnh tượng trước mắt lại biến đổi! Hai người một chó về tới Khô Tùng lĩnh.

“Ra rồi!"

Phương Tri Hành không có bất kỳ dừng lại, nhanh chóng rời đi, lao ra ngoài thành.

Không lâu, Phàn Thu Lai tỉnh lại, phát hiện bản thân ông ta còn sống, quả thực khó có thể tin, thốn thức không thôi.

“Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời!”

Phàn Thu Lai lặng lẽ cười, há miệng phun ra một ngọn lửa đỏ đậm đúng là Chu Tước Thánh Hoả.

Ngọn lửa này xâm nhập trong cơ thể ông ta, suýt chút nữa lấy mạng già của ông ta. May mắn chính là ông ta thật sự mạng lớn, cuối cùng đảo khách thành chủ, ngăn chặn Chu Tước Thánh Hỏa.

“Ừm, chỉ cần ta luyện hóa Chu Tước Thánh Hỏa...”

Phàn Thu Lai gấp không kịp đợi, nhanh chóng đứng dậy cáo từ. Phương Tri Hành nghỉ ngơi một lúc, dưỡng sức một phen, sau đó trở về Ngũ Hành tông.

Cậu đi gặp Thanh Long phong chủ, lấy ra Tinh Hoả kiếm, Bách Hồn phiên, kể lại chuyện mình gặp phải. “Cái gì, ngươi giết Bách Linh giáo chủ rồi?”

Thanh Long phong chủ lắp bắp kinh hãi, biểu cảm cực kỳ cạn lời.

Sở dĩ ông mời chào Phương Tri Hành chính là không muốn trở thành kẻ địch với cậu.

Tuyệt đối không ngờ, Bách Linh giáo chủ ngu xuẩn này tự tiễn mình một đoạn đường.

“Giết hại đồng môn, tội ác tày trời!” “Trời làm bậy còn được tha thứ, tự làm bậy không thể sống!”

Thanh Long phong chủ thở dài, trầm ngâm nói: “Đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta phải đi gặp tông chủ thôi.”

Phương Tri Hành thầm chấp nhận. Một lát sau, bọn họ lần nữa gặp mặt Huyền Vũ tông chủ, bẩm báo chân tướng theo sự thật. Huyền Vũ tông chủ nhìn Tinh Hoả kiếm, dò hỏi: “Các ngươi biết lai lịch của thanh Tinh Hoả kiếm không?” Phương Tri Hành đang muốn hỏi cái này, vội vàng dựng lỗ tai lên.

Thanh Long phong chủ cúi đầu nói: “Mong tông chủ nói rõ.”

Huyền Vũ tông chủ cẩn thận nói: “Càn Châu có một ngôi chùa tên là 'chùa Tích Hoả', là một trong tam đại thánh địa của Phật môn, thanh Tinh Hoả kiếm này là bảo vật trấn chùa của chùa Tích Hoả.”

Phương Tri Hành chớp mắt, nhíu mày nói: “Hay là nữ tử đó là người của Phật môn?”

Huyền Vũ tông chủ liền nói: “Mặc kệ cô ta là ai, cô ta và chùa Tích Hoả ắt hẳn có nguồn gốc sâu xa.”

Phương Tri Hành hiểu được, muốn tra ra thân phận của nữ nhân kia, chỉ sợ cậu phải chạy đến Càn Châu một chuyến.

Cậu hơi im lặng rồi thận trọng hỏi: “Việc của Bách Linh giáo chủ nên xử lý như thế nào?”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0