Chương 89: Nhảy xuống vách đá
Chương 89: Nhảy xuống vách đá
Tế Cẩu nheo mắt, chửi không thương tiếc: “Đm mày chính là Conan, đi đến đâu thì có xúi quẩy đến đấy!”
Phương Tri Hành cười giễu đáp: “Rắm chó! Nếu tao là Conan thì mày chính là Mori Kogoro, không chỉ đi đến đâu cũng có người chết, hơn nữa mày còn là thứ vô dụng!”
Tế Cẩu giận quá bật cười hô hố: “Mày cứ chửi đi, chửi thoải mái, lát nữa tao bị giết thì cứ nằm giả chết, xem mày sống thế đéo nào?”
Lúc này, Mã Vĩnh Đường cựa quậy thân mình, đến gần mép vách đá rồi thò đầu nhìn xuống dưới.
Dưới vách đá, dòng sông cuồn cuộn chảy xiết, nhưng độ dốc ít nhất cũng phải là mười lăm mét.
Mã Vĩnh Đường mặt mày căng thẳng, đột nhiên mở miệng: “Phương huynh, chúng ta nhảy xuống vực đi.”
Phương Tri Hành nhướng mày nói: “Chúng ta khó xác định được con sông này sâu bao nhiêu, lỡ như dưới đáy có đá ngầm, nhảy xuống sẽ chết chắc.”
Mã Vĩnh Đường dang tay nói: “Vậy cũng hết cách rồi, chỉ có thể đánh liều thôi.”
Trong lúc nói chuyện, đám cướp sông bắt đầu hành động, hai mươi tên xạ thủ chia thành hai đội, mỗi đội mười người, di chuyển về hai hướng trái phải.
Một khi bọn chúng tìm được góc thích hợp thì có thể bắn chết Phương Tri Hành và Mã Vĩnh Đường từ hai bên trái phải.
Tuy võ giả có sức mạnh và khả năng chiến đấu hơn hẳn người thường, nhưng điều đó không có nghĩa là võ giả không sợ đao súng.
Sự uy hiếp của mũi tên với võ giả, không thể xem thường được.
Phương Tri Hành đã dùng tên bắn chết Trần Ngọc Sinh thuộc Đại Mãng cảnh.
Thấy cảnh này, Mã Vĩnh Đường hốt hoảng, hít một hơi thật sâu, nghiêm nghị nói: “Phương huynh, sống chết có số, ta nhảy trước đây!”
Không đợi Phương Tri Hành nói gì, Mã Vĩnh Đường bật dậy, chạy đà vài bước, nhảy vọt lên rồi nhảy thẳng xuống dưới.
“Đệch, người anh em này liều mạng ghê thế!”
Tế Cẩu trợn tròn mắt chó, vô cùng ngạc nhiên.
Phương Tri Hành vội vàng thò đầu ra nhìn, chỉ thấy Mã Vĩnh Đường lao xuống sông, bùm một tiếng đập xuống nước tạo ra một vùng nước bắn tung tóe.
Dòng nước chảy xiết, nước sông đục ngầu xen lẫn những bọt sóng trắng xóa.
Phương Tri Hành chăm chú tìm kiếm, nhưng không thấy Mã Vĩnh Đường nổi lên.
“Không phải ngã chết cmn rồi chứ?”
Tế Cẩu cúi đầu nhìn xuống từ mép vách đá, cũng không thấy tung tích của Mã Vĩnh Đường.
Nó suy nghĩ: “Với độ cao này, có khi hắn ngã bất tỉnh, trôi theo dòng nước luôn rồi.”
Phương Tri Hành mặt trầm như nước, ánh mắt không rõ cảm xúc.
Tế Cẩu đột nhiên truyền âm: “Không ổn, bọn nó vòng ra sau lưng chúng ta rồi.”
Mười tên xạ thủ di chuyển nhanh chóng ra phía sau, bọn họ có thể nhanh chóng tìm được góc bắn thích hợp.
Còn ở phía trước, mười tên xạ thủ khác vẫn chưa tìm được vị trí.
Bên kia khu rừng, cũng có người đang lén lút nhìn.
Phương Tri Hành mím chặt môi, trầm giọng nói: “Chỉ còn cách liều mạng thôi.”
Cậu móc ba túi bột vôi ra.
May mà mấy thứ này được bọc bằng vải dầu chống thấm nước, cho nên không bị nước sông làm ướt.
Phương Tri Hành cầm một túi bột vôi lên rồi ném về phía trước.
Lại cầm túi bột vôi thứ hai lên, ném về phía rừng cây.
Gió thổi nhẹ, bột vôi tản ra tạo thành màn sương mù che khuất tầm nhìn ở hai hướng.
Phương Tri Hành nửa ngồi xổm xuống đất, giơ cao cung tên rồi kéo cung, nhắm vào kẻ thù phía sau, bắn tên!
Vèo vèo vèo!
Mũi tên này nối tiếp mũi tên kia, cực kỳ nhanh chóng, một giây bắn ra hai mũi.
Ba giây sau, sáu người trúng tên.
“Cẩn thận!”
Có người hoảng sợ la lên, vội vàng tìm chỗ ẩn náu.
Đồng tử Phương Tri Hành co lại, cậu tập trung cao độ, khóa chặt quỹ đạo di chuyển của bốn người còn lại.
Vèo!
Cậu bắn ra một mũi tên, cắm vào lưng áo da thú của một người đang vội vàng né tránh, khiến hắn kêu gào thảm thiết trong lúc ngã nhào về phía trước.
Đồng thời, ba người còn lại đều trốn phía sau hoặc phía dưới tảng đá, không nhìn thấy được.
Phương Tri Hành bình tĩnh, dự đoán vị trí ẩn náu của kẻ thù.
“Kỹ năng Bộc Phát · Khúc Xạ!”
Cậu bắn ra ba mũi tên liếp tiếp, vẽ một đường cong, bắn sang bên kia.
“A!”
“A!”
Hai tiếng gào thảm thiết vang lên, tiếng gào thê lương, chắc chắn trúng tên rồi.
Nhưng vẫn còn một người, may mắn né tránh được.
Bảy giây trôi qua, bột vôi tan đi.
“Tế Cẩu, canh chừng phía sau cho tao.”
Phương Tri Hành truyền âm, sau đó cậu không quan tâm đến kẻ phía sau nữa, cậu quay người lại rồi giương cung bắn về phía mười tên xạ thủ phía trước.
“Được!” Tế Cẩu đáp lời, nó nhảy ra sau lưng Phương Tri Hành.
Ngay sau đó gần như cùng một lúc, bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên ở phía trước.
Phương Tri Hành bắn bốn mũi tên liên tiếp, bắn trúng bốn người.
“Mau trốn đi!”
Cuối cùng đám cướp sông cũng cảnh giác, vội vã chạy trốn hoặc tìm chỗ ẩn náu.
Phương Tri Hành không thể quan sát quỹ đạo di chuyển của sáu tên xạ thủ, cậu chỉ khóa chặt vào một người trong số bọn họ rồi phát hiện người đó trốn sau một cái cây.
Ngay lập tức, cậu giơ tay bắn một mũi tên.
“A~”
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, một bóng người đằng sau cái cây ngã xuống.