Chương 891: Thái Ất (2)
Chương 891: Thái Ất (2)Chương 891: Thái Ất (2)
Nó sủa “gâu gâu” không ngừng, khàn giọng rít gào.
Hạc trắng chẳng thèm ngó tới, nó hờ hững võ cánh bay lên, xông thẳng lên trời.
Tế Cẩu thấy thế thì càng tức hơn, truyền âm đến: “Phương Tri Hành, chúng ta chưa ăn thịt hạc trắng đúng không.”
Phương Tri Hành giữ im lặng, cũng không thèm quan tâm đến nó. “Được lắm!”
Tế Cẩu mắng nhiếc: “Giả vờ thanh cao với tao đúng không, ma bệnh mày xem tao giết chết con hạc đó như thế nào đi.”
Hạc trắng bay lượn nhẹ nhàng, phía dưới cánh chim là dãy núi liên miên. Mấy ngọn núi trong đó có bóng người lắc lư.
Phương Tri Hành nhìn thấy tình hình này thì không khỏi mở miệng nói: “Môn nhân của Ngũ Hành tông ta phân tán trên đỉnh núi, Thái Ất tông cũng là như vậy à?”
Liên Tuyền đứng sánh vai khẽ cười nói: “Đúng là như vậy, môn nhân của Thái Ất tông ta phân tán trên đỉnh bảy ngọn núi.”
Phương Tri Hành nhấch mày nói: “Nói như vậy, quý phái có bảy phong chủ!”
Tâm tư của Liên Tuyền thông minh, hiểu ngay tức khắc.
Ai không biết Ngũ Hành tông có năm phong chủ, Thái Ất tông lại có đến bảy người.
Có phải là có nghĩa Thái Ất tông mạnh hơn Ngũ Hành tông hay không?
Thiên hạ sớm nghe đồn, trong tam đại phái Đạo môn, Thiên Sư đạo đứng đầu, Thái Ất tông thứ hai, Ngũ Hành tông chỉ có thể xếp thứ 3.
Liên Tuyền hơi im lặng, sau đó thản nhiên nói: “Thái Ất tông có bảy phong chủ, bọn họ đầu rất kính trọng Ngũ Hành tông.”
Phương Tri Hành hiểu rõ.
Từ nội tình môn phái mà nói, Thái Ất tông cực kỳ hùng hậu, thật sự không thể khinh thường.
Phương Tri Hành lại tò mò hỏi: “Đệ tử quý phái chủ yếu tu hành những công pháp nào?” Ánh mắt của Liên Tuyền hơi lóe lên, rõ ràng có chút bất ngờ
Tuyệt học truyền thừa của Thái Ất tông danh chấn thiên hạ.
Đường đường là sứ giả của Ngũ Hành tông mà ngay cả điều này đầu không biết ư.
Cố ý?
Mặc kệ như thế nào, mặt cô không đổi sắc, giải thích rõ ràng: “Công pháp truyền thừa của Thái Ất tông ta là <Th;ái Ất Kiếm Quyết>, đây được xem là căn cơ khai chỉ tán diệp, diễn sinh ra thất đại tuyệt học, mạch truyền thừa của đệ tử thất phong.”
“Thất đại tuyệt học lần lượt là <Th;ái Ất Phân Kiếm Quang>, <Th;ái Ất Âm Dương Quyết>, _ <Th;ái Ất Lôi Cương>, <Th;ái Ất Phá Khuyết>, <Th;ái Ất Thất Tinh Kiếm>, <Th;ái Ất Thần Phù>, <Th;ái Ất Quỷ Đạo>.”
Phương Tri Hành tấm tắc kêu lạ, ngày càng tò mò: “Bộ công pháp nào là mạnh nhất?”
Liên Tuyền cười nói: “Thất đại tuyệt học đều có đặc sắc, cái nào mạnh cái nào yếu, không thể nói ra ngay được.
Thật sự không dám giấu diếm, trong thất phong từng xuất hiện thiên kiêu tuyệt thế tu luyện mạch tuyệt học đấy đến đỉnh phong, đứng đầu mấy trăm năm.”
Phương Tri Hành liên tục gật đầu, rồi đáp lại: “Ừm, công pháp cũng phải nhìn người, người thích hợp gặp được công pháp thích hợp, tất nhiên có thể thành tựu rồi!”
Liên Tuyền nghe xong lời này lại cảm thấy Phương Tri Hành rất thản nhiên, nghỉ ngờ trong lòng lần nữa phóng lớn thêm mấy phần.
Nhưng cô lại không hỏi nhiều.
Lúc nói chuyện, hạc trắng dừng lại bên ngoài một đại điện.
“Mời đi bên này.”
Liên Tuyền nhảy xuống khỏi lưng của hạc trắng, dẫn đường ở phía trước, tiến vào đại điện.
Phương Tri Hành nhắm mắt theo đuôi.
Nhưng Tế Cẩu lại dừng lại, mắt chó tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm vào hạc trắng, cổ họng gầm nhẹ. Phương Tri Hành cất bước vào cửa, ngẩng đầu lên, đại điện rộng rãi khí phái, tráng lệ.
Lúc này trong điện có tám bóng dáng.
Trên chiếc ghế phía bắc hướng về nam là một ông già mặc đạo bào màu tím, tóc bạc mặt hồng hào, không giận mà uy.
Người đang ngồi còn có bảy nam nữ mặc đạo bào màu vàng kim, tuổi tác khác nhau.
Liên Tuyền bước lên trước, hành lễ nói: “Tông chủ, bảy vị phong chủ, đã dẫn sứ giả An Bão Phác của Ngũ Hành tông đến.”
Lập tức, tầm mắt của tám người họ đều nhìn về Phương Tri Hành, quan sát cậu tỈ mi. Phương Tri Hành đột nhiên hành lễ, cười nói: “Bái kiến tông chủ tiền bối, bái kiến bảy vị phong chủ.”
Thái Ất tông chủ gật đầu làm lễ, trên mặt mang theo ý cười.
Bảy vị phong chủ thì đều đứng dậy, chắp tay.
Phương Tri Hành móc ra một hộp gấm, cười nói: “Đây là Huyền Vũ Tông chủ cố ý dặn dò ta đưa đến, tấm lòng nho nhỏ, xin nhận cho.” “Có lòng rồi.”
Thái Ất tông chủ vuốt râu cười, rồi gật đầu về phía Liên Tuyền.
Liên Tuyền lập tức bước đến, trịnh trọng giơ hai tay lên nhận lấy hộp. gấm, sau đó đứng bên cạnh Thái Ất tông chủ.
Thái Ất tông chủ đánh giá Phương Tri Hành rồi kinh ngạc nói: “An đạo hữu, sắc mặt của ngươi không được tốt cho lắm, chẳng lẽ bị thương rồi?” Vừa hỏi ra lời này.
Liên Tuyền nhìn lướt qua Phương Tri Hành, cô đã sớm muốn hỏi rồi. Phương Tri Hành mỉm cười rồi đáp: “Chỉ là đi đường mệt nhọc mà thôi, không có gì đáng ngại.”
Thái Ất tông chủ nghe vậy, cũng không truy hỏi tiếp, hỏi: “Thịnh hội Phật môn lần này, Ngũ Hành tông chỉ có một mình ngươi tham gia à?” Phương Tri Hành gật đầu nói: “Chỉ có một mình ta.”
Thái Ất tông chủ đã hiểu, ông không hỏi thêm nữa mà dặn dò: “Liên Tuyền, ngươi hãy dẫn An đạo hữu đi nghỉ ngơi, tiếp đãi thật tốt.”