Chương 915: Kinh văn (4)
Chương 915: Kinh văn (4)Chương 915: Kinh văn (4)
Nhưng mà thần thái Phương Tri Hành bình tĩnh, tinh thần vững chắc, tự do hào hiệp, hoàn toàn không giống như bị chiều sâu tẩy não.
Loại tình huống này Tịnh Huyền chưa bao giờ gặp phải, trong lúc nhất thời không rõ ràng cho lắm. Qua một lát, Tịnh Huyền lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Chúc mừng thí chủ kết duyên với phật ta, tẩy đi một thân sát khí, từ nay về sau rời xa nhiều loại nghiệp chướng.”
Khóe miệng Phương Tri Hành cong lên, lấy ra Tinh Hỏa kiếm và đưa tới, cười nói: “Vật quy nguyên chủ.” Tịnh Huyền giơ tay tiếp nhận, tâm trạng phức tạp, không biết lúc này mình rốt cuộc là buôn bán lời hay là thua lỗ. Boong ~
Boong ~
Đột nhiên, bên trong chùa Tích Hỏa truyền ra tiếng chuông, vang liên tục bảy lần.
Sắc mặt Tịnh Huyền lập tức biến đổi.
Liên Tuyền mở miệng nói: “Chẳng lẽ là chùa Tích Hỏa bị tập kích à?”
Cô tu phật, vô cùng rõ ràng tiếng chuông bảy lần đại biểu cho cái gì. Tịnh Huyền đáp: “Trong chùa có một Cấm Khu...”
Ông còn chưa nói xong!
Chiến nhẫn bên tay trái của Phương Tri Hành phụt ra một luồng sáng, ngưng tụ thành văn tự.
[Nhanh chóng đi đến Cấm Khu Bồ Đầ, thanh trừ tà vật!]
Đồng tử Tịnh Huyền phóng đại ba phần, cả kinh nói: “Nhẫn Thiên Nhân, tại sao ngươi lại có vật ấy?” “Bạn bè tặng cho.”
Phương Tri Hành hàm hồ nói: “Xin tiên bối dẫn đường, đây là một nhiệm vụ phải hoàn thành, ta không thể không quản.”
Tịnh Huyền gật đầu, cười nói: “Có thêm một người là thêm một phần sức mạnh, mời tới bên này.”
Mọi người cùng rời đi Trấn Ma tháp, bước nhanh đi nhanh đến Hộ Pháp viện.
Lúc này, bốn vị tăng nhân hộ pháp tề tụ một chỗ, đang bàn bạc cái gì đó!
Bên cạnh bọn họ có rất nhiều tăng nhân thanh tráng niên.
“SƯ phụ!”
Bốn người Huyễn Minh chạy ra đón chào.
Tịnh Huyền phân phó nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tiến vào Cấm Khu Bồ Đề luôn thôi.” “Vâng!”
Chúng tăng không dám nán lại, không hẹn mà cùng xoay người chạy về phía nội viện.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn lên, trong nội viện có một pho tượng đá sừng sững, không biết là vị Bồ Tát nào, bốn cánh tay, bày ra tư thế ngồi liên hoa.
Một vị tăng nhân trẻ tuổi chạy tới trước tượng đá bồ tát, đưa tay chạm vào cái tay cuối cùng.
Vèol
Tăng nhân trẻ tuổi chợt hư không biến mất tại chỗ, không thấy dấu vết.
Chúng tăng xem mèo vẽ hổ, người này nối tiếp người kia tiến lên chạm vào tay Bồ Tát.
Rất nhanh, Phương Tri Hành cũng đi lên đưa tay chạm vào đó.
Ngay sau đó cậu thấy hoa mắt, quang cảnh xung quanh hoàn toàn thay đổi.
Cậu xuất hiện trong một đại điện vô cùng rộng lớn. Trong đại điện này cũng có một tượng đá Bồ Tát.
Phương Tri Hành nhìn quanh, vẻ mặt nhất thời thay đổi.
“Đó là, đèn thủy tinh à?!”
Phương Tri Hành liếc nhìn trên trần nhà, trên đó treo một chiếc đèn thủy tỉnh.
Tuy phong cách trang trí của đại điện phục cổ nhưng nguyên liệu kiến trúc hình như là xi măng sắt thép.
Chúng tăng đứng trong điện.
Cách đó không xa có một nam nhân đeo kính râm đi giày tây, tóc mai hai bên hơi bạc, khoảng chừng năm mươi tuổi. Hai mắt Phương Tri Hành sáng lên, phát hiện tay phải của nam nhân âu phục là giả, do máy móc tinh vi cấu thành, làn da cũng là nhân tạo luôn. Có mùi vị của Kẻ hủy diệt!
“Định mệnh!”
Tế Cầu cũng đi theo, vừa nhìn cái là sợ ngây người.
Nó và Phương Tri Hành liếc nhau. Tịnh Huyền tách mọi người ra, đi về phía nam nhân âu phục.
“Xin lỗi, bọn ta gặp nguy cơ trọng đại, phải triệu hồi các ngươi đến đầy.”
Sắc mặt nam tử âu phục nghiêm túc, nhìn một đám hòa thượng tỉ mỉ nói: “Đại khái 15 phút trước, trong thành phố đột nhiên xuất hiện một 'Bạo Thực Giả" (kẻ háu ăn) , chỉ mấy phút ngắn ngủi đã cắn nuốt mấy trăm người, phá hủy mười ba tòa cao ốc.”
(kẻ háu ăn)
Tịnh Huyền gật đầu nói: “Nhanh chóng dân đường đi.”
Nam tử âu phục xoay người đi ra ngoài.
Mọi người đi theo gắt gao.
Đến bên ngoài đại điện nhìn.
“Vãi thật!”
Tế Cẩu xem trái xem phải, vẻ mặt chấn động không thôi.
Bên ngoài nhà cao tầng san sát, giữa không trung xe hơi bay như nước chảy.
Trên đường người đi đường qua lại, phần lớn bọn họ là người cải tạo, bán nhân loại bán máy móc.
Đằng sau một tòa cao ốc, khói đặc cuồn cuộn, trong tiếng ồn ào náo động truyền đến tiếng nổ vang. Nam tử âu phục tự leo lên một chiếc mô tô phi hành, bay về phía bên đó. Huyễn Minh lấy ra Ngũ Thải Tường Vân, gọi mọi người ngồi lên, một bước lên trời.
Rất nhanh, bọn họ vượt qua cao ốc, nhất thời thấy được một quảng trường lớn đang bốc cháy, khói đặc cuồn cuộn.
Mấy tòa kiến trúc đã sập, một mảnh hôn độn. Trên trăm chiếc xe hơi bay đang quanh quẩn, tiếng cảnh báo bén nhọn vang vọng khắp đất trời. Oành!
Nơi nào đó đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh.
Phương Tri Hành nhìn qua đó, chợt thấy một ít máy phi hành không người lái đang phóng ra từng chùm tia sáng năng lượng màu đỏ xuống dưới mặt đất.
Chùm tia sáng năng lượng màu đỏ kia cực kỳ giống với tầm nhìn Gamma của Superman, có thể làm bất kỳ vật chất gì nóng chảy và bốc hơi.