Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 919 - Chương 920: Bồ Đề (2)

Chương 920: Bồ Đề (2) Chương 920: Bồ Đề (2)Chương 920: Bồ Đề (2)

“AI”

Bờ vai của Liên Tuyền đau nhức, cô không khỏi kêu thảm.

Cũng may!

Sau nháy mắt, Phương Tri Hành đi đến đỉnh đầu của Hợp Dũ, bổ xuống một đao.

Phụt!

Đầu của Hợp Dũ nứt ra, chia thành hai.

Nhưng nó vẫn không cảm giác, nhanh chóng giơ nắm đấm lên đánh ra từng sóng xung kích có thể thấy bằng mắt thường.

Ánh mắt của Phương Tri Hành sáng lên, lúc này tế ra Ma Huyết Kim Cang Chưởng. Máu trên mặt đất nảy lên theo!

Ma chưởng màu đen ngưng tụ ra, cuốn lấy máu của Hợp Dũ.

Một giây sau, quyền và chưởng va chạm vào nhaul

BichI

Tiếng nổ lớn kinh động đất trời! Từng làn sóng xung kích nhanh chóng tán loạn, cứ như không chịu nổi một kích.

Uy lực còn lại của ma chưởng màu đen không giảm mà rắn chắc ở trên thân của Hợp Dũ.

Chưởng lực kinh khủng giống như núi cao đè xuống.

Âm! Toàn thân của Hợp Dũ trực tiếp sụp đổ, máu thịt văng tung tóe, bị trấn áp tại chỗ.

Sau đó, Hợp Dũ không thể hồi sinh được nữa.

Phương Tri Hành giậm chân nhấc lên cát bụi cuồng bạo, tản ra, che khuất bầu trời.

“Thul”

Một ý niệm, hệ thống bắt đầu thu thập tỉnh hoa máu thịt.

[1, Chiến thắng hoặc giết chết sinh mạng cùng cấp bậc: 36 người (4/36)] Bụi mù tản đi.

“Kết thúc rồi à?” Liên Tuyền thở phào nhẹ nhõm, chợt thu hồi Vô Trần Ly Cấu Pháp Tướng, khoanh chân ngồi xuống, vận công chữa thương.

Liên Nguyệt bịt lấy cổ, dán một tấm phù triện lên trên ngực.

Đợi chốc lát, hai người họ dường như đồng thời chữa khỏi thương thế.

Phương Tri Hành gật đầu nói: “Đi thôi, chúng ta qua bên trụ trì xem xem.”

Bốn người một chó đi trở về.

Đúng lúc!

“An thí chủ!”

Tịnh Huyền dẫn đám tăng bay qua. “Giải quyết thú sỉ rồi?”

Tịnh Huyền hơi giật mình, đám tăng thì khó có thể tin.

Nói thật, Mạt Nhật Cự Măng và Hợp Dũ đều khó chơi như nhau.

Nhưng bọn họ có nhiều người, phía bên Phương Tri Hành chỉ có bốn người, song phương lại có thể giết chất đối thủ của mình trong khoảng thời gian không khác nhau là mấy. Đám tăng cảm giác mơ hồ đã thua một bậc.

Phương Tri Hành khiêm tốn cười nói: “Vận may của bọn ta tương đối tốt, tìm cơ hội đánh lén thú si mới chém giết nó được.”

“Ừm, diệt trừ được thì tốt.” Biểu cảm của Tịnh Huyền nhanh chóng khôi phục lại như thường, ông cười nói: “Vất vả rồi, đa tạ bốn vị trợ giúp chùa Tích Hỏa ta loại trừ tam độc!”

“Tiện tay mà thôi.” Phương Tri Hành nói khách sáo.

Đột nhiên chiếc nhẫn lại sáng lên. [Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ!] [Tiếp theo ngươi có một canh giờ tìm kiếm bảo vật.]

[Ngoài 24 dặm phía tay phải của ngươi có một cây Bồ Đề.]

Đáy mắt của Phương Tri Hành sáng ngời.

Điều kiện 3 chính là phải thu thập một quả Bồ Đầ. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đám người Tịnh Huyền.

Nhưng lúc này, biểu cảm của Tịnh Huyền rất phức tạp, cơ trên mặt cứng đờ.

Rất rõ ràng, cây Bồ Đề này là cấm vật của chùa Tích Hỏa, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chạm vào. Phương Tri Hành mặc kệ điều này, cậu trực tiếp chắp tay nói: “Tiền bối, ta phải rời đi trước, hẹn gặp lại.” Tịnh Huyền cắn răng, vươn tay ra ngăn lại: “Khoan đã, An sử giả muốn đi tìm cây Bồ Đề à?”

Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Phải thì thế nào?”

Tịnh Huyền nghiêm túc nói: “Thật sự không dám giấu diếm, cây Bồ Đề đấy thuộc về Thánh thụ của Phật môn ta, không phải là người Phật môn thì không thể đến gần.”

Khóe miệng của Phương Tri Hành hơi nhấch lên, thản nhiên nói: “Thiên tài địa bảo, người có tài mới chiếm được. Ta và cây Bồ Đề có duyên, hy vọng tiên bối thành toàn.” Tịnh Huyền sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi cũng được, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, dưới cây Bồ Đề có quái vật trấn giữ, giết người như ngóe, không phải là người trong Phật môn ta có thể trấn áp được, hy vọng người biết dừng.” Phương Tri Hành xem tất cả như gió thoảng bên tai, xoay người cưỡi trên người Tế Cẩu chạy như điên.

Ba người Liên Tuyền vội vàng đuổi theo. Thấy tình hình này, đám tăng nhìn nhau, dần dần quần chúng phẫn nộ. Huyễn Minh tức giận nói: “Sư phụ, tuyệt đối không thể để An Bão Phác cướp lấy quả Bồ Đề.”

Tịnh Huyền khoát tay nói: “Vội cái gì, quả Bồ Đề không phải dễ dàng có thể cướp đến tay như vậy, nhưng mà ta lại hy vọng hắn có thể cướp được, chờ lúc hắn đi ra, vi sư sẽ khiến hắn chắp tay nhường lại.” Đám tăng bừng tỉnh, đều tán thưởng trụ trì Tịnh Huyền trí tuệ siêu tuyệt.

Ai không muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi chứ!

Không bao lâu, một người một chó chạy tới địa điểm chỉ định. Ngấng đầu nhìn lên!

Đập vào mi mắt rõ ràng là một viện bảo tàng.

Cửa lớn đóng kín, vô cùng hoang vắng.

Phương Tri Hành quay đầu đi liền nhìn thấy một chiếc mô tô phi hành nhanh chóng lái tới.

Nam tử mặc âu phục cũng chạy đến, mở miệng nói: “Các ngươi muốn tiến vào cánh cửa bằng đồng xanh đó à?”

Phương Tri Hành nhướng mày nói: “Ngươi từng vào rồi à?”

Nam tử âu phục lắc đầu nói: “cánh cửa bằng đồng xanh đó vô cùng thần kỳ, người của thế giới bọn ta đã dùng hết tất cả các cách đều không thể mở ra, nhưng người đến từ Thiên giới lại có thể dễ dàng đẩy cửa ra, tiến vào một không gian kỳ dị.”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0