Chương 949: Chính Điện (2)
Chương 949: Chính Điện (2)Chương 949: Chính Điện (2)
Sở Quán Vương nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn sang Đại Hắc Phật Mẫu, cười lạnh và nói: “Công chúa, ngươi nghĩ mình có thể cười đến cuối cùng không?”
Đại Hắc Phật Mẫu hừ lạnh, bóng tối dưới chân như thủy triều cuộn trào và lan ra, giọng lạnh lùng: “Ta không cần cười đến cuối cùng, chỉ cần khiến ngươi không cười được đến cuối cùng là ta đã thắng.”
Sở Quán Vương sắc mặt âm trầm, thở dài: “Cho ngươi thể diện mà chê à, ngươi còn tưởng mình là công chúa tôn quý ngày xưa ư?”
Lời vừa dứt, Sửu Ngưu và Dần Hổ một trái một phải xông ra, tạo thành thế gọng kìm.
“Phụng thiên thừa vận!”
Sửu Ngưu thốt ra chân ngôn, nhấn mạnh từng chữ: “Nhật luân đương ngọ ngưng bất khứ, vạn quốc như tại hồng lô trung.”
Bỗng nhiên, một vầng mặt trời nhỏ từ trên trời giáng xuống, rơi trên đỉnh đầu Đại Hắc Phật Mẫu, nung chảy đá vàng, diệt sạch bóng tối, vô cùng kinh khủng!
Cả thế giới méo mó và biến dạng như thể sắp tan chảy hết thảy.
Thân thể mềm mại của Đại Hắc Phật Mẫu chấn động, bóng tối xung quanh đột nhiên co rút dữ dội, bị ép đến dưới chân.
Thấy vậy, Đại Hắc Phật Mẫu ung dung giơ tay lên, bóng tối trên đỉnh đầu ngưng tụ, xòe ra một chiếc ô đen lớn.
Chiếc ô đen che mặt trời làm cho không khí bên dưới tán ô trở nên mát mẻ trong lành.
Có điều gần như đồng thời, Dần Hổ cũng xông tới, ngang nhiên giậm chân.
BuzZzZ~
Không khí chấn động, trên mặt đất hiện ra những đường vân kỳ diệu, chiếu sáng lấp lánh, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Trong thoáng chốc, tất cả đường vân hoàn thành khép kín, tạo thành một pháp trận đồ to lớn phức tạp.
Đại Hắc Phật Mẫu vừa vặn bị pháp trận đồ bao phủ.
“Pháp trận - Vạn Tiễn Tề Phát!”
Hai tay Dần Hổ ấn xuống đất, điên cuồng truyền cương lực, ánh sáng pháp trận đồ chói lòa vạn trượng. Khoảnh khắc tiếp theo, vút vút vút~
Hàng trăm ngàn mũi tên ánh sáng đột ngột mọc lên từ dưới đất!
Mũi tên ánh sáng phóng lên từ dưới pháp trận bắn về phía Đại Hắc Phật Mẫu, tấn công 360 độ không góc chết!
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Đại Hắc Phật Mẫu lật tay lấy ra một tấm phù triện và lập tức bóp nát.
Trong thoáng chốc, thân hình bà phát ra vô số kim quang, vững như thành đồng, không thể lay chuyển.
Mũi tên ánh sáng như mưa, điên cuồng rơi vào người Đại Hắc Phật Mẫu, từng mũi trúng đích, tán loạn! “Đúng là ngươi!”
Đại Hắc Phật Mẫu liếc nhìn Dần Hổ, lạnh lùng nói: “ Nguyên Hư Tử của Thiên Sư đạo, am hiểu pháp trận hình mũi tên.”
Dần Hổ bật cười, thản nhiên nói: “Thất lễ, không ngờ Nguyên Hư Tử ta đây lại có cơ hội giao thủ với công chúa tiền triều.”
Đại Hắc Phật Mẫu điềm tĩnh nói: “Chẳng phải Thiên Sư đạo các ngươi là chó săn của Giám Thiên ti ư, sao lại thông đồng làm bậy với Sở Quán Vương?”
Nguyên Hư Tử cười khẩy: “Dù ta không ưa Sở Quán Vương nhưng Giám Thiên ti tuyệt đối sẽ không ủng hộ ngươi!” Đại Hắc Phật Mẫu gật đầu: “Cũng đúng, năm xưa nếu không phải Giám Thiên ti thờ ơ đứng nhìn thì làm sao những nghịch thần phản tặc kia lại có thể thành công soán ngôi chứ?”
Nói xong, Đại Hắc Phật Mẫu lại quay sang Sửu Ngưu, trầm giọng: “Ngươi là người trong Nho môn đúng không, còn chưa thỉnh giáo?”
Sửu Ngưu cười lớn, thản nhiên chắp tay nói: “Tại hạ là học sĩ của Tu Văn quán, Tống Vẫn Chỉ.”
Tu Văn quán là cơ quan của triều đình, lệ thuộc tỉnh Trung Thư, chủ yếu quản lý tàng thư, tàng đồ, cũng như giáo dục sinh viên.
Tu Văn quán cùng với thư viện Tập Hiền Điện và Sử quán, được gọi là tam đại quán. “Hóa ra là ngươi...”
Đại Hắc Phật Mẫu hiểu ra, thờ ơ nói: “Nghe nói ngươi học rộng tài cao, từng trở thành thủ tịch học sĩ Hàn Lâm, nổi danh cùng Dương Bạch Kỳ.
Thật đáng tiếc, con người ngươi tâm thuật bất chính, lòng đố ky quá nặng. Cháu ngoại ngươi viết được một bài thơ hay, ngươi rất thích nên đã rắp tâm chiếm đoạt làm của riêng, vì thế không tiếc giết hại cả cháu ngoại ruột.
Sau này, vì để thăng quan tiến chức, ngươi đã tố cáo một vị bằng hữu viết bài thơ châm biếm triều đình trong lúc say rượu khiến cho cả nhà vị bằng hữu này đều bị giết chết. Những hành vi đê hèn khiến ngươi gây thù chuốc oán với nhiều người, danh tiếng thối nát truyền khắp nơi, ngay cả Dương Bạch Kỳ cũng không thèm kết giao với ngươi.
Cuối cùng ngươi bị trục xuất khỏi Hàn Lâm viện, chỉ có thể kéo dài hơi tàn ở Tu Văn quán.”
Đại Hắc Phật Mẫu nhìn Tống Vấn Chi, chế giễu: “Lần này, ngươi đến Càn Châu tham gia thịnh hội Phật môn, chắc là không được mời mà đến chứ gì? Sao nào, chẳng lẽ ngươi định đầu quân cho Sở Quán Vương?”
Tống Vấn Chi không đổi sắc mặt, bình thản nói: “Nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn nói câu thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.
Thử hỏi kẻ thua cuộc, có ai mà thân không nhúng chàm chứ?
Ví dụ như phụ thân của ngươi, ông ta không chỉ là vua mất nước mà còn là hôn quân thiên cổi”
Hay cho một màn đối đáp sắc sảo!
Đại Hắc Phật Mẫu hừ lạnh lùng nói: “Không hổ là người đọc sách, mặt dày như vậy, người viết phụ thân ta thành hôn quân thiên cổ, chẳng phải là các văn sĩ trung quân ái quốc các ngươi ư?”