Chương 952: Long ÿ (2)
Chương 952: Long ÿ (2)Chương 952: Long ÿ (2)
Đại Hắc Phật Mẫu im lặng không nói.
Sở Quán Vương hít một hơi thật sâu, rồi lắc đầu tán thán: “Xem ra lời đồn là đúng sự thật, hoàng hậu tiền triều , dâm loạn hậu cung, kết quả bị tà ma lợi dụng lúc suy yếu nhập vào rồi bị gian dâm, sau đó bà ta liên phát điên giết hại hoàng thượng, khiến hoàng thượng bị thương nặng, mới khiến kẻ gian mưu quyền soán vị.”
“Nói bậy!”
Đại Hắc Phật Mẫu nổi trận lôi đình, quát lớn: “Mẫu hậu của ta vì cứu muôn dân mà không ngại dẫn thân vào hiểm nguy, cho nên mới bị tà vật xâm phạm thân thể, sau đó phụ hoàng vì cứu người, không tiếc hao tổn công lực, mới bị gian thần tặc tử thừa cơ làm phản!” Sở Quán Vương hửừ lạnh: “Ai mà không biết bịa chuyện chứ? Đừng - nói nhảm nữa, trả lời bản vương, cô quan tài nào là của hoàng đế?”
Đại Hắc Phật Mẫu im lặng một chút rồi đáp: “Cỗ quan tài phía bên ta chính là người.”
Sở Quán Vương cười khẩy rồi giơ tay võ mạnh vào cô quan tài màu tím trước mặt.
Âm!
Nắp quan tài vỡ tan thành bụi phấn.
Sở Quán Vương nhìn vào bên trong, sắc mặt đột nhiên biến đổi!
Chỉ thấy bên trong quan tài có một cục thịt khổng lồ, trên cục thịt mọc ra những cái xúc tu hình roi, cùng với những cái miệng cực lớn, bên trong toàn là những răng nhọn đáng sợ.
Phía dưới cục thịt, lại có vài cái móng vuông đen kịt, giống như móng dê.
Toàn bộ cục thịt có hình dạng như một tán cây hoang dã, bề mặt toàn là nhày nhụa.
“Hắc Sơn Dương sơ sinhIl”
Sắc mặt Sở Quán Vương tái mét, vội vàng lùi lại, tránh xa chiếc quan tài.
Ngay sau đó, xúc tu hình roi chuyển động, bò ra khỏi quan tài.
Cục thịt chậm rãi đứng dậy, di chuyển với tư thế bò trườn.
“Be be~” Cục thịt mở ra cái miệng đáng sợ, phát ra một tiếng kêu chói tai, giống như tiếng dê kêu.
Lúc này, Sở Quán Vương và Đại Hắc Phật Mẫu phải bịt tai lại.
Ngay cả Phương Tri Hành ở ngoài cửa cũng không khỏi bày ra Bất Động Minh Vương Pháp Tướng.
“Mẹ kiếp!”
Tế Cẩu sởn gai ốc, lông toàn thân dựng đứng, hoảng hốt lo sợ giống như đối mặt với kẻ địch lớn.
Một lúc sau, tiếng dê kêu dừng lại.
Cục thịt chậm rãi bò ra khỏi quan tài.
Một cái xác khô lập tức lộ ra bên dưới quan tài, đầu đội mũ phượng.
Người này lại là hoàng hậu nương nương tiền triều.
Tuy nhiên, bụng của hoàng hậu bị rạch ra, chết trong tình trạng vô cùng thê thảm.
Hình như cục thịt đó đã bò ra từ bụng của bà.
Cục thịt là do hoàng hậu sinh ra, là con của hoàng hậu sinh ra sau khi bị tà vật xâm phạm!
Phương Tri Hành nín thở, giao diện hệ thống vừa lóe lên.
[8, Chém giết một Hắc Sơn Dương sơ sinh (đã xuất hiện, có chém giết không?)]
“Hóa ra Hắc Sơn Dương sơ sinh trông như thế này à?!” Phương Tri Hành im lặng, tạo hình kinh dị, quá sức ghê rợn.
“Hahahal”
Đột nhiên, Đại Hắc Phật Mẫu phá lên cười lớn, cười vui vẻ.
“Sở Quán Vương, cảm ơn ngươi đã giúp ta lựa chọn.”
Đại Hắc Phật Mẫu đặt tay lên một cỗ quan tài màu tím khác.
“Ngươi?” Sở Quán Vương kinh ngạc không hiểu.
Đại Hắc Phật Mẫu cười lạnh nói: “Nói thật với ngươi, nguyên nhân ta không lấy được ngọc tỷ truyền quốc là vì ta vẫn không thể xác định được cỗ quan tài màu tím nào là của phụ hoàng ta. Ngọc tỷ truyền quốc ở trong tay phụ hoàng ta không sai, nhưng mâu hậu ta cũng ở đây, không phân biệt được ai là ái.
Bà ấy sinh ra Hắc Sơn Dương sơ sinh, kẻ nào mở quan tài của bà ấy trước thì kẻ đó sẽ trở thành vật tế cho Hắc Sơn Dương sơ sinh.”
Đại Hắc Phật Mẫu cười lớn nói: “500 trước, ta quá nóng vội cho nên đã giết toàn bộ mười một kẻ xông vào, khiến sau này bên cạnh ta không có vật tế, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng lần này, cảm ơn có ngươi!”
Âm!
Nắp quan tài bật tung ra!
Cảnh tượng trong quan tài lập tức hiện ra rõ ràng.
Một bộ long bào, một chiếc vương miện, một đôi ủng rồng, cùng với một cái ngọc tỷ!
Không có thi thể!
Hoàng đế tiền triều không ở trong quan tài màu tím!
Đại Hắc Phật Mẫu không hề bất ngờ về điều này, bà chộp lấy ngọc tỷ truyền quốc rồi bỏ đi.
Bà và Phương Tri Hành đi lướt qua nhau, nhắc nhở rằng: “Mau đi đi.”
Đại Hắc Phật Mẫu chạy về phía nguyệt đài, chỗ đó đặt một con rùa và một con hạc bằng đồng, mang ý nghĩa trường thọ.
Bà đưa hai tay ra, đồng thời chạm vào tượng rùa và hạc bằng đồng. Phương Tri Hành hoa mắt, Đại Hắc Phật Mẫu đã biến mất.
“Cách rời khỏi Cấm Khu Cổ Hoàng, vậy mà lại là chạm vào hai bức tượng đồng đó.”
Trong lòng Phương Tri Hành nhanh chóng hiểu ra.
Quay đầu lại, cậu lập tức nhìn thấy Hắc Sơn Dương sơ sinh bước những bước chân dê đen, từng bước tiến gần Sở Quán Vương.
Mà Sở Quán Vương dường như bị một loại sức mạnh thần bí nào đó kéo lại, cơ thể không ngừng tiến gần Hắc Sơn Dương sơ sinh.
“Phụng thiên thừa vận, thuấn di đáo điện ngoại (dịch chuyển tức thời ra ngoài điện)!” Sở Quán Vương hét lớn.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên xuất hiện trên nguyệt đài.
Tuy nhiên, con Hắc Sơn Dương sơ sinh kia, vậy mà cũng dịch chuyển tức thời ra ngoài điện, càng gần Sở Quán Vương hơn.