Chương 959: Thăng cấp (2)
Chương 959: Thăng cấp (2)Chương 959: Thăng cấp (2)
Nhất thời đầu người lăn lóc!
Sinh mạng của từng người từng người đọc sách bị Phương Tri Hành thu hoạch không thương tiếc. “Bụp!"
Bỗng nhiên, Dương Bạch Kỳ cắn lưỡi, cắn đứt đầu lưỡi.
Sự đau đớn khiến hắn buộc phải tỉnh táo lại từ cơn mê muội.
Chỉ khi tinh thần của hắn mạnh mẽ thì mới có thể thoát khỏi sự áp chế của thần quang trí tuệ.
Người khác hoàn toàn không thể làm được.
Dương Bạch Kỳ nhìn xung quanh, không khỏi bi phẫn.
Chỉ hận hắn tỉnh lại quá muộn! Toàn bộ những cao thủ Nho môn đi chung với hắn đến đây đều đã chết dưới đao của Phương Tri Hành rồi. [1, Chiến thắng hoặc giết chết sinh mạng cùng cấp bậc: 30 người (Đã hoàn thành)]
[Đã hoàn thành điều kiện để đạt tới Phong Huyết Bạo Quân tầng 5 viên mã, có thăng cấp hay không?]
“Vậy mà đã hoàn thành rồi gả?” Phương Tri Hành hăng hái chiến đấu, có chút chưa thỏa mãn, ánh mắt quét qua chiến trường.
Với thực lực của mình, cậu đủ sức quét ngang quần hùng, không ai địch nổi!
Nhưng để giết hết bọn họ, e rằng... “Vậy thì thăng cấp thôi!”
Trong một ý nghĩ, Phương Tri Hành cả người run lên giống như bị điện giật, hai mắt trở nên mơ hồ, tiến vào giấc mộng huyền ảo.
Trong mộng, đột nhiên cậu bị một cỗ sức mạnh thần bí giết chết, linh hồn cũng theo đó rời khỏi cơ thể. Sau đó, cậu nghe thấy tiếng Phạn âm kỳ diệu, chính là xuất phát từ <Kim; Cang Kinh>, siêu độ vong linh của cậu, rửa sạch mọi nghiệp chướng, không dính nhân quả. Sau đó cậu đến U Minh, bước qua cầu Nại Hà, uống một bát canh Mạnh Bà.
Nhưng canh Mạnh Bà không có tác dụng. Dường như Phương Tri Hành hiểu ra điều gì đó, cậu bỗng lật tay lấy đá Tam Sinh ra, trên đá hiện ra kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của bản thân cậu.
Phương Tri Hành giơ tay gõ nhẹ vào kiếp hiện tại của mình.
Ngay lập tức, một luồng khí tức khổng lồ truyền vào linh hồn cậu, có quả Bồ Đề, có nước suối linh dịch, còn có năng lượng vô tận.
Một lượng năng lượng khổng lồ đẩy linh hồn Phương Tri Hành bay về phía trước, xuyên qua không gian và thời gian, đảo ngược tất cả.
Đột nhiên, cậu trở lại khoảnh khắc trước khi chết!
Linh hồn bay trở vào cơ thể! Vù~
Không gian rung chuyển, gợn sóng nổi lên!
Phương Tri Hành mở mắt ra, sự mờ mịt trong mắt nhanh chóng tan biến, trở thành một mảnh trong vắt! Lúc này, cậu đã luyện thành Phong Huyết Bạo Quân tầng 5I
Trích Huyết Trọng SinhI
Cuối cùng cảnh giới tinh thần của cậu đã bước vào cảnh giới Quy Chân thần bí nhất!
Thử hỏi, tại sao chỉ một giọt máu nho nhỏ lại có thể khiến một người tái sinh hoàn hảo?
Lúc đầu Phương Tri Hành không thể hiểu được.
Nhưng lúc này, cậu đã giác ngộ, hiểu rõ toàn bộ ý nghĩa.
Cái gọi là Quy Chân, chính là trở về với bản ngã thật!
Bản ngã thật là gì?
Câu trả lời là bản thân nguyên thủy, bản thân lúc khởi đầu!
Khởi đầu từ chỗ nào?
Đương nhiên là khoảnh khắc tử vondgl
Nếu không chết thì tại sao phải Trích Huyết Trọng Sinh?
Ý nghĩa của Quy Chân không cần phải nói, đó là để mọi thứ của bản thân trở về khoảnh khắc trước khi chết! Giống như quay ngược thời gian! Xóa bỏ tất cả các yếu tố bất lợi cho bản thân, trở về điểm xuất phát, bắt đầu lại!
Đây chính là phản phác Quy Chân! “Hả?!"
Ngay khi Phương Tri Hành hoàn thành thăng cấp.
Đám người Dương Bạch Kỳ, Tịnh Nhẫn, Vân Tùng Tử chợt cảm thấy lồng ngực khó chịu, giống như không khí xung quanh bị hút hết. Một cảm giác bất an bao trùm lấy tất cả mọi người.
Vân Tùng Tử và Thanh Hà Tử nhìn nhau, tâm linh tương thông, đồng thời thi triển “Thiên Cơ Nhãn” để quan sát và đoán định họa phúc. Vừa nhìn thì thôi rồi!
“Ta, mù rồi à?”
Vân Tùng Tử kinh hãi, Thanh Hà Tử vô cùng khó hiểu.
Thiên Cơ Nhãn vô cùng lợi hại, nhìn thấu họa phúc, bói toán cát hung. Nhưng vào lúc này, mất tác dụng rồi.
Trước mắt Vân Tùng Tử và Thanh Hà Tử là một vùng đen kịt, không nhìn thấy tương lai nào.
Điều này thật đáng sợ!
Tuyệt học mà môn nhân Thiên Sư đạo tự hào nhất chính là có thể nhìn thấu thiên cơ. Giờ thì hay rồi, bọn họ ngay cả vận mệnh của mình cũng không nắm chắc được, còn nói gì đến thiên cơ? “Hừ~”
Phương Tri Hành hít sâu một hơi, cậu nhìn về phía Dương Bạch Kỳ trước.
Một cái nhìn này!
Dương Bạch Kỳ run rẩy giống như bị hổ dữ nhìn chằm chằm, hắn buột miệng nói: “Mọi người giúp ta cùng giết địch, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ chất ở đây...”
Lời còn chưa dứt!
Phương Tri Hành chợt bước đến trước mặt Dương Bạch Kỳ. “Trọng Nhược Vạn Quân !“
Dương Bạch Kỳ chỉ cảm thấy cơ thể đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, hai đầu gối cong xuống.
Bịch một tiếng!
Trước khi Dương Bạch Kỳ kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, hắn đã quỳ trên mặt đất, quỳ trước mặt Phương Tri Hành.
Dương Bạch Kỳ ngây người, trọng lực khổng lồ đè lên người hắn, khiến hắn hoàn toàn không ngấng đầu lên được.
“Hừ, cái thứ Hạo Nhiên Chính Khí chó má, chẳng qua cũng chỉ đến thế.”
Phương Tri Hành khinh thường, vung tay lên, Ma Huyết Kim Cang Chưởng đập xuống, trấn áp hắn dễ như trở bàn tay.